BẾN XE - Trang 166

thật chẳng ra sao cả. Tuy nhiên, thầy Chương không hề hay biết điều đó.
Thứ nhất, bởi vì thầy không tiếp xúc với mọi người. Thứ hai, thầy thanh
cao như vậy, ai dám nói năng linh tinh trước mặt thầy? Mọi người chỉ bàn
luận chuyện của chị và thầy sau lưng thầy. Họ nói chị và thầy rất kinh
khủng."

Liễu Địch cuộn chặt hai bàn tay. Tình cảm giữa cô và thầy Chương

thuần khiết như vậy, trong con mắt người khác biến thành kiểu gì? Khó
nghe như thế nào? Kinh khủng ra sao? Cô không dám hỏi, cũng không
muốn hỏi. Vào giây phút này, cô nhận ra con người là động vật tàn nhẫn
biết bao.

Văn Tuấn thở dài một hơi, nói tiếp: "Sự việc xảy ra vào tiết ngữ văn

sáng ngày thứ sáu. Khi vở bài tập làm văn được phát cho cả lớp, Khiên
Khiên phát hiện bài văn của cậu ta bị thầy Chương cho không điểm..."

"Khiên Khiên là ai?" Liễu Địch hỏi.

"Cậu ta ngồi cùng bàn với em, là con gái của chủ nhiệm Ủy ban giáo

dục thành phố, đứa con cưng của nhà trường, bảo bối của các thầy cô giáo,
công chúa nhỏ không ai dám động vào." Văn Tuấn nói một hơi rồi liếc qua
hiệu trưởng Cao. Xem ra, nữ sinh tên Khiên Khiên không được lòng các
bạn học.

"Bài văn của Khiên Khiên em đã đọc rồi." Văn Tuấn nói tiếp: "Thầy

Chương chỉ nghe đoạn mở đầu liền cho không điểm. Hơn nữa, thầy còn phê
năm chữ: "Đạo văn đáng xấu hổ". Nghe nói thời cấp hai, môn ngữ văn của
Khiên Khiên đều đạt điểm rất cao. Lên đến cấp ba, gặp phải thầy Chương,
không những điểm số của cậu ta rớt xuống, mà còn chưa bao giờ nhận được
lời khen ngợi, cậu ta bất mãn thầy Chương đã lâu. Bây giờ, thầy Chương
còn cho cậu ta "không điểm", lại nói cậu ta "đáng xấu hổ". Đây là điều
Khiên Khiên không thể chịu đựng nổi. Cậu ta cầm bài văn đi tìm thầy
Chương lý luận, bắt thầy Chương đưa chứng cứ, nếu không có nghĩa thầy

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.