Địch điền vào. Trong ô "học lực", thầy Chương toàn bảo cô điền từ "tốt
nghiệp phổ thông trung học".
Liễu Địch không tin một người học rộng hiểu nhiều, tài hoa xuất chúng
như thầy Chương mới chỉ học hết cấp ba. Cô còn nhớ, vào học kỳ hai năm
lớp 10, một đoàn đại biểu Pháp đến thăm trường, đúng lúc người phiên dịch
gặp việc đột xuất không thể có mặt. Thầy Chương đã dùng tiếng Pháp lưu
loát hoàn thành xuất sắc công việc phiên dịch, nhận được sự tán thưởng từ
đoàn khách người Pháp. Lẽ nào, tiếng Pháp của thầy cũng học ở thời cấp
ba? Liễu Địch vô cùng hiếu kỳ, nhưng nhớ đến lời cam kết, cô đành nghiến
răng, nuốt hết nghi vấn vào bụng.
Khi mùa đông đến, virus cảm cúm tấn công thầy Chương. Thế là Liễu
Địch mang đến một hộp thuốc cảm cho thầy. "Một ngày ba lần, mỗi lần hai
viên". Liễu Địch không bao giờ nhắc đến từ "cho" hay "tặng".
Thầy Chương nhận hộp thuốc, lặng lẽ lấy ra hai viên bỏ vào miệng. Một
ngày, thầy Chương ho khù khụ, thậm chí không thể lên lớp giảng bài. Buổi
trưa, Liễu Địch lấy một gói thuốc bột chữa ho pha vào cốc trà của thầy
Chương. Lúc phê bài tập làm văn, thầy Chương phát hiện "nước trà" không
đúng vị. Thế là thầy không thưởng thức từng ngụm nhỏ như thường lệ, mà
uống một hơi hết sạch. Nhìn thầy không do dự uống hết cốc "trà", Liễu
Địch quên cả việc đọc bài văn. Một sự cảm động khó diễn tả thành lời dội
vào lòng, khiến viền mắt cô ngân ngấn nước. Cô đột nhiên nhận ra một sự
thật: thầy Chương tin tưởng cô, chỉ tin tưởng một mình cô.
Cứ thế, Liễu Địch trở thành người duy nhất thầy Chương tín nhiệm ở
trong trường. Thầy chỉ nhận sự giúp đỡ của một mình Liễu Địch. Phàm là
những việc ngoài khả năng, thầy sẽ không bảo cô làm. Thầy không phản
đối, cũng không kiêng dè người khác đặt tên của Liễu Địch bên cạnh tên
thầy. Thậm chí, cô trở thành cầu nối duy nhất giữa thầy và thế giới bên
ngoài. . Những người khác muốn tìm thầy Chương cũng phải thông qua
Liễu Địch.