BẾN XE - Trang 30

Địch. Đây là ông trời đang gầm gừ mà thôi. Thế gian này có quá nhiều
chuyện bất bình, ông trời thỉnh thoảng cũng không vừa mắt."

Thanh âm của thầy lãnh đạm và bình tĩnh như thường lệ, nhưng trong đó

ẩn chứa một sức mạnh có tác dụng an ủi rất lớn. Liễu Địch ngẩng đầu, lúc
này cô mới ý thức cô đang ôm chặt thầy Chương. Cô đỏ bừng mặt, lập tức
buông tay. Liễu Địch muốn lên tiếng giải thích, nhưng thầy Chương lắc
đầu, tựa hồ "nhìn" thấy rõ sự quẫn bách và bối rối của Liễu Địch. Liễu Địch
hoảng hốt nhìn thầy Chương. Gương mặt thầy không có bất cứ biểu hiện
nào, dường như không bị tiếng sấm, hay bất cứ nhân tố nào khác nhiễu
loạn.

Đến mùa thu, cây dương liễu cao lớn bắt đầu rụng lá, đinh hương cũng

úa tàn. Đầu tiên, những phiến lá mỏng rơi xuống lối đi, phủ đầy nền xi
măng. Bước chân con người giẫm trên lá rụng phát tiếng động loạt xoạt.
Thầy Chương thường dừng bước, chăm chú lắng nghe bản nhạc lá rụng ở
dưới chân. Ánh hoàng hôn nhuộm một màu vàng óng lên tóc thầy, cùng với
lá vàng ở dưới mặt đất, tạo thành hình ảnh bi tráng đầy ấn tượng.

Một lần, thầy Chương nhặt một phiến lá dưới đất, nhẹ nhàng đưa lên

mũi ngửi. Một bé gái tầm sáu, bảy tuổi chạy tới, hiếu kỳ hỏi thầy: "Chú ơi,
lá rụng có thơm không ạ?".

Liễu Địch chưa từng chứng kiến thầy Chương ôn hòa như vậy. Thầy

ngồi xổm xuống, lần tay đặt lên hai vai bé gái, đồng thời cất giọng dịu
dàng: "Lá không thơm. Nhưng mỗi phiến lá rụng đều có mùi của mặt trời."

Trong lòng Liễu Địch đột nhiên rất cảm động. Cổ họng cô tắc nghẹn,

viền mắt ươn ướt. Không biết bao lâu sau, cô sờ lên khóe mắt, mới phát
hiện nơi đó có giọt lệ.

Mùa đông, gió lạnh từ phương Bắc thổi tới, khiến cả thành phố chìm

trong giá rét. Cây dương liễu bị đông cứng, khóm đinh hương bị đông cứng,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.