BẾN XE - Trang 31

đến biển sắt của trạm xe buýt cũng bị đông cứng. Liễu Địch chỉ còn cách
không ngừng xoa hai tay và giậm chân để lấy hơi ấm. Thầy Chương chỉ
mặc một áo khoác màu đen, nhưng thường vô tình hữu ý đứng trước Liễu
Địch, để che chắn gió lạnh cho cô.

Hai thầy trò thích nhất vẫn là những ngày tuyết rơi, mặc dù lúc đó người

đợi xe buýt rất đông, xe buýt chen chúc chật chội. Hoa tuyết trắng rơi
xuống nhân gian, che đi mọi thứ xấu xí khó coi, khiến thế giới trở nên thuần
khiết và đẹp đẽ. Liễu Địch thích ngắm cảnh hoa tuyết bay bay dưới ngọn
đèn đường, trông giống những con đom đóm của mùa hè. Còn thầy Chương
đứng bất động ở đó, để mặc hoa tuyết rơi đầy trên áo khoác đen của thầy,
tạo thành một mảng trắng xóa. Thỉnh thoảng, thầy tháo găng tay, thò cả hai
tay vào lớp tuyết dày, một lúc lâu mới rút ra, ngón tay của thầy đông cứng
đến đỏ ửng.

Đúng vậy, từ trường đi đến trạm xe buýt là khoảnh khắc đẹp đẽ, đợi xe

buýt ở bến xe cũng là khoảnh khắc đẹp đẽ đáng nhớ. Mặc dù trong khoảng
thời gian đó, hai thầy trò hầu như không nói chuyện, nhưng họ đều cảm
thấy một sự ấm áp không thể nói thành lời. Chỉ có những lúc như vậy, thầy
Chương mới vô ý để lộ tình cảm mà thầy cố ý che giấu bấy lâu. Mỗi khi
thầy bộc lộ tình cảm, Liễu Địch đều cảm thấy, trái tim của cô xích lại gần
thầy Chương thêm một chút.

Tuy nhiên, xe buýt trước sau gì cũng đến. Mỗi khi xe số hai đến nơi,

thầy Chương bao giờ cũng phát hiện trước Liễu Địch. Thầy có thể nghe ra
âm thanh của các loại ô tô, không bao giờ nhầm lẫn. Liễu Địch đành đỡ
thầy lên xe. Sau khi cánh cửa xe buýt khép lại, mang theo tâm tình dễ chịu
và thanh thản, để lại sự trống rỗng khiến Liễu Địch thẫn thờ hồi lâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.