BẾN XE - Trang 34

cùng vẫn đọc tiếp: "Tôi càng không ngờ, thầy mang đến cho tôi chấn động
và ảnh hưởng to lớn vô cùng. Thầy đã để lại dấu ấn vĩnh viễn không phai
mờ trong lòng tôi..."

Đọc xong câu này, Liễu Địch mềm nhũn người, ngả về thành ghế phía

sau. Cô không còn can đảm đọc tiếp. Chỉ một đoạn mở đầu đã tiêu hao hết
dũng khí cô tích tụ suốt một tuần.

Thầy Chương đột nhiên ngẩn người, phảng phất có một cây gậy phép

thuật khiến thầy hóa đá. Thầy bất động vài giây, nộ khí trên mặt từ từ biến
mất. Sắc mặt thầy chuyển sang trắng bệch.

"Liễu Địch." Thầy lên tiếng, thanh âm khôi phục sự bình tĩnh thường lệ:

"Đây là bài văn của em đúng không?"

"Vâng ạ." Liễu Địch nói nhỏ. Đây là lần đầu tiên, thầy Chương hỏi đến

tác giả của bài văn.

"Vậy thì..." Thầy Chương từ từ ngồi xuống: "Em có thể đọc hết bài văn

đó."

Trong lòng Liễu Địch đột nhiên dội lên một sự cảm động không nói

thành lời. Cô lờ mờ hiểu ra, lúc đưa yêu cầu làm văn, thầy Chương cũng có
nỗi khổ riêng. Vì vậy, vào thời khắc này, cô thật sự cảm nhận được, thầy
Chương phải có dũng khí và nghị lực lớn đến mức nào mới đưa quyết định
đó. Liễu Địch mở quyển tập làm văn, cô cố đè nén tâm trạng xúc động, từ
tốn mở miệng.

Bài văn rất dài, Liễu Địch gần như thổ lộ mọi điều đè nén trong lòng cô

suốt hai năm qua. Cô kể về tiết dạy đầu tiên của thầy Chương và lần đầu
tiếp xúc với thầy sau tiết học. Cô viết, trong buổi chào cờ hát quốc ca, hơn
một nghìn thầy trò toàn trường, chỉ có thầy Chương hát theo tiếng nhạc. Cô
đề cập đến chuyện thầy Chương nhận xét bài văn, cũng viết cảm nhận của
cô trong lúc tiễn thầy Chương ra trạm xe buýt đợi ô tô...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.