BẾN XE - Trang 47

Trong hoàn cảnh và bầu không khí như vậy, Liễu Địch không khỏi cảm

động. Tuổi thanh xuân là chân thành, là đầy sức sống, là vui vẻ. Liễu Địch
thật sự chìm đắm trong không khí đó. Cô quên cả thời gian, quên cả địa
điểm, quên hết tất cả. Tất nhiên, cô cũng quên mất hình bóng đang sốt ruột
chờ đợi cô ở đằng sau ô cửa sổ nhỏ bé trên tầng bốn tòa nhà phía bắc.

Cho đến khi rời khỏi phòng KTV, bắt gặp gió tuyết bay trong bầu trời

đêm, Liễu Địch mới chợt nhớ ra. Cô nhảy dựng lên hỏi người bên cạnh:
"Trời ạ! Mấy giờ rồi?"

"Tám giờ rưỡi." Một bạn học nhìn đồng hồ.

"Gì cơ?" Đầu óc Liễu Địch nổ tung. Tám giờ rưỡi? Cô mải chơi quên cả

thời gian, chơi đến tám rưỡi tối? Liễu Địch không thể khống chế cơ thể run
rẩy và quả tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Sao cô có thể quên mất thầy Chương. Thầy Chương, thầy Chương hiện

giờ ở đâu? Thầy đã về nhà chưa? Trong lòng Liễu Địch như bị đổ một chảo
dầu nóng, khiến cô đau đớn vô ngần. Cô cảm thấy bản thân là một kẻ tệ
bạc.

Tuyết rơi ngày càng lớn, trời không biết nổi gió từ lúc nào. Ngọn gió bắc

cuốn từng hoa tuyết bay vào mặt Liễu Địch. Liễu Địch mặc nhiều quần áo
như vậy, mà vẫn còn run cầm cập. Cô lại nhớ đến thầy Chương, thầy chỉ
mặc áo khoác mỏng. Trời ạ, thầy Chương, thầy đang ở đâu? Nếu thầy ở văn
phòng, thầy làm thế nào để trải qua một buổi chiều dài cô độc? Nếu thầy đã
về nhà...Tuyết lớn như vậy, thầy làm thế nào để đi ra bến xe? Trong lòng
Liễu Địch rối bời, cô dùng hết sức lao nhanh về phía trường học, bất chấp
gió tuyết.

Cuối cùng, Liễu Địch cũng lảo đảo tới cổng trường. Ơn trời, cổng

trường vẫn chưa khóa. Theo thói quen, cô đưa mắt về ô cửa sổ nhỏ ở tầng
bốn tòa nhà phía bắc. Văn phòng tối om, nhưng chuyện này có thể chứng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.