thông, xé toạc vết thương của thầy cho tất cả mọi người cùng thấy. Cô bắt
em lợi dụng thầy để nổi tiếng, khiến vết thương lòng của thầy nhuốm đầy
máu tươi. Cô khiến tất cả mọi người đều biết thầy mù lòa, khiến tất cả mọi
người thương hại thầy, bố thí sự giúp đỡ với thầy, khiến tất cả mọi người
giẫm đạp lên sự tôn nghiêm của thầy! Cô biến thầy thành kẻ đáng thương,
biến em thành học trò mua danh trục lợi, biến sự chăm sóc không đáng kể
của em với thầy trở thành vốn để em tiến lên, biến quan hệ giữa em và thầy
trở thành quan hệ lợi dụng và bị lợi dụng. Vậy mà cô còn nói muốn tốt cho
em và thầy. Cô...sao cô có thể thốt ra những lời đó?"
Cô giáo Trần hoàn toàn mờ mịt. Một loạt lý luận của Liễu Địch khiến
đầu óc cô lùng bùng. Cô cất giọng nghi hoặc: "Liễu Địch, em nói gì thế? Cô
có ý tốt mà em lại coi cô lòng lang dạ thú sao?"
Liễu Địch thở dài bất lực: "Cô Trần, em biết cô có ý tốt với em. Nhưng
cô cũng như tất cả mọi người, đều coi thầy Chương là người mù. Do đó,
việc thầy không nhìn thấy ánh sáng khiến mọi người cảm thấy thương hại.
Còn em, em coi thầy là một người thầy em kính phục và sùng bái. Vì vậy,
việc thầy sống trong tăm tối khiến em cảm thấy đau đớn và bi thương. Sự
thương hại là được xây dựng trên cơ sở cảm giác ưu việt . Vì vậy, khi cô và
mọi người thương hại thầy, cũng có nghĩa chà đạp lên sự tôn nghiêm của
thầy. Thật ra, chúng ta không có tư cách thương hại bất cứ ai, đặt biệt là
thầy Chương. Bởi vì chúng ta không hẳn đã ưu việt hơn thầy, cũng không
nhất định đứng trên đầu thầy. Thậm chí em có thể nói, phần lớn chúng ta
đứng dưới chân thầy. Có thể về mặt thân thể, thầy có khiếm khuyết không
bằng người khác, nhưng về mặt kiến thức, học vấn và tư tưởng, thầy cao
quý hơn bất cứ người nào."
Cô Trần chỉ biết trợn mắt há mồm. Trong đầu óc của nữ sinh này toàn
nhồi nhét những suy nghĩ kỳ lạ. Con bé dám bảo vệ Chương Ngọc, còn
khẳng định người đàn ông mù lòa, người giáo viên chưa tốt nghiệp đại học
và chỉ dạy tạm thời đó cao quý hơn bất cứ ai? Thảo nào con bé tận tâm tận