BẾN XE - Trang 76

Liễu Địch quan sát một lượt. Không hiểu tại sao, sống mũi cô cay cay,

trong lòng cũng cảm thấy chua xót. Ngôi nhà này khiến cô nhận thức một
cách sâu sắc nỗi bi ai của người khiếm thị. Cô cũng có thể cảm nhận thấy,
thầy Chương sống rất nghiêm túc. Thầy không sa ngã hay chà đạp bản thân
như những người gặp tai họa bất ngờ khác. Trong ngôi nhà này, dù thầy
không nhìn thấy, dù thầy không cho người khác vào bên trong, nhưng thầy
vẫn cố gắng giữ sạch sẽ. Tuy nhiên, cuộc sống của một người mù cô độc
không thể có chất lượng, trừ khi nhận được sự quan tâm chăm sóc từ người
khác.

Thầy Chương ngồi trên ghế mây bên bàn làm việc, cuối cùng cũng mở

miệng: "Tôi đoán em sẽ đi theo tôi. Tôi từng nói, em rất cố chấp, cố chấp
giống như tôi. Bây giờ, em đã nhìn thấy nhà của tôi rồi, tất cả đều đơn giản
đúng không? Nhà của người mù không thể phức tạp, bởi vì anh ta không thể
ứng phó với sự phức tạp, anh ta không thể thoát khỏi bóng tối vô tận. Anh
ta có thể đánh bại vô số kẻ địch, nhưng vĩnh viễn không thể đánh bại bóng
tối."

Ngữ điệu của thầy mang một chút tự giễu, đồng thời không che giấu tâm

trạng thê lương và bất lực. Câu nói của thầy như bàn tay vô hình bóp nghẹt
trái tim Liễu Địch, một nỗi bi thương ngày càng lan tỏa trong lòng cô. Liễu
Địch đột ngột đi cầm cái chậu trên bồn nước, rồi quay người đi ra ngoài
sân.

"Liễu Địch, em muốn làm gì vậy?" Thầy Chương kinh ngạc kêu lên,

gương mặt thầy không còn sự nghiêm nghị và lạnh nhạt như thường lệ.

Liễu Địch không trả lời. Cô đi hứng một chậu nước, sau đó rút ga trải

giường và miếng vải màu xanh lục phủ trên hòm gỗ, bỏ vào chậu nước.

"Liễu Địch!" Thầy Chương lại hét lên. Thầy không nhìn thấy, nhưng vẫn

có thể đoán biết Liễu Địch đang làm việc nhà: "Em hãy bỏ xuống! Tôi
không cần em giúp đỡ." Thần sắc thầy vụt qua một tia bất an.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.