BẾN XE - Trang 8

phân ngành học, Liễu Địch có thể nói "bye bye" với môn vật lý và hóa học.
Điều này khiến cô có chút an ủi.

Từ trước đến nay, Liễu Địch không muốn sống trái với ý nguyện của cô.

Vì vậy, cô không tham gia đoàn thể, không làm cán bộ lớp, thậm chí bỏ lỡ
vô số cuộc thi văn học do trường tổ chức. Nhưng cô vẫn phải ép bản thân
học các môn tự nhiên. Trong cuộc sống, bạn vĩnh viễn không có cách nào
làm mọi chuyện theo ý mình, dù bạn là thiên tài đi chăng nữa.

Học ở ngôi trường trọng điểm này, Liễu Địch không mong bản thân

được bạn bè để ý và yêu quý, cũng không hy vọng các thầy cô đề cao cô.
Cô không tâng bốc ai, cũng không lấy lòng ai. Cô chỉ cần cuộc sống chân
thực, tự do, độc lập. Cô hy vọng sau khi cô qua đời, trên bia mộ cô khắc
một câu của nhà thơ Diệp Tái Ninh: "Từng sống, từng yêu, từng sáng tác,
từng phát biểu..."

Mang tâm trạng đó, Liễu Địch gặp thầy Chương Ngọc ở tiết ngữ văn

đầu tiên của năm lớp 10.

Đến nay, Liễu Địch vẫn còn nhớ rõ, lúc thầy Chương Ngọc đi vào lớp,

không hiểu tại sao, cả phòng học vốn đang ồn ào đột nhiên yên tĩnh hẳn. Ai
ấy đều cảm thấy có điểm gì đó bất bình thường, nhưng không biết diễn tả ra
sao. Thầy Chương dè dặt bước từng bước một lên bục giảng trong không
khí yên lặng đó.

Bộ dạng của thầy Chương hết sức nghiêm túc, nghiêm túc đến mức

thâm trầm. Thân hình thầy cao gầy, sống lưng thẳng tắp, sắc mặt trắng bệch
vô cảm, bờ môi mím chặt. Đặc biệt là cặp kính đen sì như hai hốc mắt trên
xương sọ, mang lại cảm giác lạnh lẽo, âm u, thê thảm. Chỉ liếc qua thầy,
Liễu Địch bất giác rùng mình. Cô có cảm giác không phải bản thân đang
nhìn thầy giáo, mà như đi vào một ngôi cổ mộ tĩnh mịch chết chóc, khiến
người vừa xâm nhập liền bị bao vây bởi nỗi kinh hoàng đáng sợ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.