BẾN XE - Trang 99

Cao, cháu biết chú rất khó xử. Cuộc đời này cháu rất hiếm khi cầu xin
người khác. Nhưng hôm nay, cháu cầu xin chú nể tình bố cháu, giúp cháu
một lần." Ngữ khí của Chương Ngọc rất chân thành và bi ai, tôi làm sao có
thể từ chối cậu? Nếu không phải do tôi, Chương Ngọc đã không rơi vào
cảnh "cầu xin người khác" này. Tôi nợ cậu ấy và bố mẹ cậu ấy. Thế là tôi
dốc hết sức lực, vận dụng các mối quan hệ, cuối cùng Chương Ngọc cũng
có thể đi dạy học. Dù không phải là giáo viên trong biên chế nhưng Chương
Ngọc cũng rất mãn nguyện, bởi vì cậu ấy chỉ cần được đứng trên bục giảng.
Cứ như vậy, Chương Ngọc thử dạy lớp các em đầu tiên. Không ngờ cậu ấy
dạy quá tốt. Trong trường có bao nhiêu giáo viên môn ngữ văn, vậy mà
không ai vượt qua một người mù."

Nghe đến đây, Liễu Địch đột nhiên mở miệng: "Thầy hiệu trưởng, câu

này thầy nói sai rồi. Đây không phải vấn đề đôi mắt, mà là vấn đề trình độ
và năng lực. Các thầy cô giáo khác không thể vượt qua thầy Chương, bởi vì
trình độ và năng lực của bọn họ không bằng thầy Chương."

Hiệu trưởng Cao kinh ngạc nhìn Liễu Địch. Cô nữ sinh có vẻ hiền lành

ngoan ngoãn này lại có cách nhìn độc đáo và sâu sắc, thảo nào cô bé trở
thành "trạng nguyên" khối văn.

"Liễu Địch, em nói rất đúng. Môn ngữ văn ở thời trung học cần chú

trọng bồi dưỡng năng lực của học sinh, bồi dưỡng cảm giác của học sinh
đối với ngôn ngữ văn tự, chứ không phải truyền thụ kiến thức theo kiểu
nhồi vịt. Ngay từ đầu, thầy Chương đã nắm bắt chuẩn xác điểm này. Một số
thầy cô dạy học mười mấy năm cũng không lĩnh hội được đạo lý đó. Thầy
Chương quả nhiên là "thiên tài".

Hiệu trưởng Cao thở dài: "Tôi không thể tưởng tượng nếu tôi gặp tai nạn

khủng khiếp như cậu ấy, tôi sẽ sa sút chán nản đến mức nào. Thầy Chương
là người kiên cường, quá kiên cường."

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.