BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 183

ghét, em không tha thứ cho anh đâu... Thanh niên áo trắng chỉ nói: Cưng ơi
anh rất nhớ em. Nghe xong, Sở Diệu bé bỏng đỏng đảnh rơi lệ, nhào vào
lòng thanh niên áo trắng...

Khụ... Trên đây thuần túy chỉ là hoạt cảnh vô thưởng vô phạt trong

đầu Lâm Tinh Thần.

“Nhưng,” Trịnh Sở Diệu ngoài đời thực tảng lờ cánh tay đầy hữu

nghị của Giang Niệm Vũ, “làm sao giờ? Em lại chẳng hoan nghênh anh
quay về St. Leon chút nào!”

Tôi giật mình hít vào một hơi, càng thêm chắc như đinh đóng cột,

chao ôi, giữa ba người này có gian tình!

Câu nói của Trịnh Sở Diệu khiến ai nấy đều lặng ngắt, cánh tay

Giang Niệm Vũ chìa ra giữa không trung cứng đờ lúng túng.

Vu Ương Ương cuống quýt kéo tay Giang Niệm Vũ xuống, định tìm

cách hóa giải bầu không khí căng thẳng giữa gã và Trịnh Sở Diệu, ai ngờ
hành động thân mật vô ý này lại như giọt nước làm tràn ly, chỉ thấy Trịnh Sở
Diệu lẳng lặng siết chặt nắm đấm.

Tư thế này, phân cảnh kinh điển “nam chính nam phụ vung tay đấm

đá, tranh giành người đẹp” trong phim thần tượng sắp sửa diễn ra sao?

Mắt tôi tức thì sáng rỡ!

“Anh Tiểu Vũ, chẳng phải anh định đi làm thủ tục học lại sao? Em đi

cùng anh.” Vu Ương Ương bĩu môi, “Đừng để ý đến cậu ta, cái người này ấu
trĩ bất lịch sự lắm, chúng ta đi thôi.”

Cuối cùng, sau câu khiêu khích của cô ta, cơn thịnh nộ của Trịnh Sở

Diệu đã cháy bùng lên.

Hắn sầm mặt xuống: “Vu Ương Ương, cậu nói cái gì?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.