BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 196

Tên đầu đinh từ trên cao nhìn xuống tôi bằng nửa con mắt, chiều cao

của cậu ta ước chừng phải gần mét chín, đứng trước mặt tôi cứ lừng lững
như ngọn núi, đồng phục St. Leon được cậu ta mặc hết sức phóng khoáng,
áo sơ mi tùy hứng cài mấy cúc, tay áo xắn lên trên cùi chỏ, vạt áo phanh ra
để lộ cơ ngực màu sô cô la rắn chắc, hào khí ngùn ngụt... Không ngờ khẩu vị
của Trịnh Sở Diệu lại là thế này, liệu có phải hơi nặng đô quá không?

“Đừng có tưởng cậu đô con mà tôi sợ cậu nhé.” Tôi ưỡn ngực, chứng

tỏ mình cũng điện nước đầy đủ, “Tôi là vị hôn thê được cả nhà cậu ta thừa
nhận đấy, nhà cậu ta bảo thủ như thế, cậu bỏ cuộc đi là vừa! Hai người các
cậu không thể nào ở bên nhau được đâu!”

Lời không nói ra miệng là, nếu các cậu thực lòng yêu nhau, Trịnh Sở

Diệu tới cầu xin tôi, có thể tôi sẽ đồng ý mắt nhắm mắt mở để hai người
vụng trộm qua lại...

Tên đầu đinh quan sát tôi từ đầu đến chân, trái ba vòng phải ba vòng,

rồi đột nhiên nhíu cặp mày rậm, giơ cao tay lên.

Tôi cứ ngỡ cậu ta định đánh mình, cơ bắp dưới chân như tê liệt, bủn

rủn không động đậy nổi, chỉ biết ngửa cổ trợn mắt hung dữ: “Chớ có đụng
vào tôi! Mũi tôi vừa mới sửa xong, xương mũi còn yếu lắm, cậu mà làm nó
hỏng thì tôi liều mạng với cậu!”

Tên đầu đinh sững ra, tiếp đó bật cưòi ha hả, tay chạm nhẹ vào ngọn

tóc tôi, vuốt ra một cánh hoa, nói: “Cậu nhắng thật, nhắng hơn Vu Ương
Ương kia nhiều.”

“...” Tôi vẫn còn sợ, trừng trừng nhìn cậu ta.

“Bách Khải Phạm, Van.”

Đơ mất mấy giây, máu tôi mới kịp lên não, hiểu ra tên đầu đinh đang

tự giới thiệu tên tiếng Trung và tên tiếng Anh.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.