BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 211

mặt tôi, cộng gộp bảng thành tích bất hảo của tôi trước đây, trong mắt gã đầy
ắp vẻ khinh bỉ, tôi tựa hồ có thể đọc ra mấy chữ - Lâm Tinh Thần, cậu đúng
là biến thái!

Tôi chính là đồ biến thái!

Chỉ vì rình trộm hai con chó hoang động dục quấn nhau mà dâng

hiến cả môi mình, như thế còn có thể không biến thái ư?

Chết mất.

***

Ngày hôm sau, sáng ra vừa đến trường, tôi lập tức lôi Dương Duy

vào nhà vệ sinh nữ.

“Cái đồ Dương Suy chết tiệt, cậu quá đáng quá rồi đấy, dám vứt tôi

lại chạy trước!”

“Cho tôi xin đi, đại tiểu thư Lâm, cái sở thích ‘bình dân' cũng khiếp

người quá đấy. Tôi không chuồn trước, để bị tóm thành tòng phạm với cậu
chắc?” Dương Duy gạt tay ra rút khăn tay phủi phủi khắp người, “Chậc
chậc, hại tôi nhìn phải thứ không sạch sẽ, tởm chết đi được, vấy bẩn cả tâm
hồn cao đẹp thuần khiết của tôi”

Dưới gầm trời này, có chó trường nào mà không động dục quần nhau

cơ chứ?

“Tâm hồn? Tâm hồn cái đầu cậu ấy!” Tôi hậm hực đạp cậu ta một

cái, “Lần sau đi chụp cậu thử bỏ tôi lại lần nữa xem!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.