BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 231

Giang Niệm Vũ đau điếng, huy động cả chân lẫn tay giữ chặt lấy kẻ

đang mất kiểm soát là tôi, tôi liều mạng giãy giụa, trong lúc giằng co dữ dội
bèn bị gã đè nghiến xuống đất, giơ chân đá thì bị gã đỡ bằng đùi, cả cổ tay
cũng bị gã vặn cho đau điếng, toàn thân không cựa quậy nổi.

Đến khi tôi lấy lại lý trí, mới phát hiện ra hai chúng tôi đang ngã lên

đống cỏ khô, mùi cỏ thoang thoảng xộc tới làm đầu óc tôi hỗn loạn, gã
chống cánh tay nâng mình ở trên tôi, hơi thở của gã rất nông, chúng tôi bốn
mắt nhìn nhau, khoảng cách cực gần, gần đến nỗi có hơi mờ ám...

Gã từ từ cúi đầu xuống, bóng hình tôi trong con ngươi gã chầm chậm

dập dềnh, tôi đột nhiên căng thẳng, bất giác khép hờ mắt lại, môi khô rát đến
phát đau.

Giọng Giang Niệm Vũ khàn khàn văng vẳng, gã cười khẽ bên tai tôi:

“Rốt cuộc là ai tưởng bở đây?”

Gã buông lỏng vòng kìm kẹp, kéo tôi dậy khỏi đống cỏ.

Là tôi... tự tưởng bở.

Tên xấu xa Giang Niệm Vũ, đuổi tôi ra ngoài bãi tập, đến chuồng

ngựa cũng không cho vào, cả tiết cưỡi ngựa, tôi chỉ có thể bám lưới sắt, nhìn
các bạn oai phong thúc ngựa lao vun vút, hoặc ngồi chồm hỗm một góc vẽ
vòng tròn.

Những người mới học được ngồi trên lưng ngựa để huấn luyện viên

dắt đi mấy vòng quanh bãi tập, luyện kỹ năng ngồi cưỡi cơ bản.

Còn hai tên dê già mặc đồ bó chẽn màu đỏ kia thi ỡm ờ thay phiên

nhau cưỡi chung một thớt tuấn mã với các bạn nữ, giống mấy cảnh trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.