BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 233

“Thâm tàng bất lộ?”

Gặp một số thành ngữ khó, Dương Duy sẽ ngơ ngơ ngác ngác, lúc

này tôi sẽ giải thích lung tung một chập: “Kiểu như nói một cô gái ngực rất
khủng, nhưng bình thường không nhìn ra ấy.”

“Nhưng nó là ngựa mà.”

“Thì đấy là ví dụ, ví dụ hiểu không.” Tôi cười ha hả cho qua chuyện,

“Mau lên, cậu bảo dạy tôi cưỡi còn gì?”

Theo chỉ đạo của Dương Duy, tôi trèo lên lưng ngựa, con ngựa ôn

hòa đột nhiên như bị động kinh, cứ chồm vó trước lên, hí từng tràng, phun
hơi ra từ lỗ mũi, làm tôi phát hoảng, hai tay ôm ghì lấy cổ ngựa.

Mẹ ơi! Sợ quá! Không chơi nữa có được không?

Tôi chật vật nằm bò trên lưng ngựa, giọng run run như đã bị vó ngựa

giẫm xẹp lép: “Cậu có chắc là nó rất thuần không?”

“Tôi cũng không biết sao lại thế này nữa? Cậu giữ chắc vào, đừng để

rơi xuống...” Dương Duy luống cuống tay chân, chạy đi tìm huấn luyện
viên, bỏ tôi lại hiện trường chiến đấu với con ngựa.

Chỉ lát sau, tôi đã tóc tai rối bời, lớp trang điểm trôi sạch cộng thêm

cứ liên tục hét lên thất thanh, nào còn đâu bộ dạng một tiểu thư tao nhã?

Giang Niệm Vũ tình cờ cưỡi ngựa qua, đầu còn ngoái lại, khóe

miệng thấp thoáng nụ cười thích chí vì được xem kịch hay.

“Nhìn gì mà nhìn? Chưa thấy người đẹp cưỡi ngựa bao giờ à? Xùy

xùy...” Tôi lườm gã.

“Hình như cậu đang rất cần giúp đỡ?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.