BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 235

Cưỡi ngựa, quả nhiên là môn thể thao vàng để mà “dan díu”.

“Ê, Giang Niệm Vũ, sao cậu chỉ dắt ngựa cho tôi đi vòng vòng mãi

thế hả?” Tôi hết sức hụt hẫng, “Ít nhất cũng phải như đôi gian phu dâm phụ
kia... Hợ, ý tôi là, ít nhất cũng phải để tôi cảm nhận tẹo khoái cảm thúc ngựa
chạy băng băng chứ.”

Gã hờ hững liếc theo hai kẻ kia, lạnh lùng nói: “Còn làm ồn, tôi cho

cậu hưởng thụ khoái cảm quét phân ngựa đấy!”

***

Một trong những sắp đặt khó hiểu trong tiểu thuyết tình cảm hay

phim thần tượng vặn xoắn là con đường mà cô bé Lọ Lem bắt buộc phải trải
qua để thành nữ chính, đại khái không nằm ngoài mấy vụ hộc bàn hoặc tủ để
đồ bị nhét đầy rác rưởi, sách vở bị vẽ bậy, đi trên đường tự dưng bị mấy thứ
như bóng bánh đập trúng, rõ ràng không phải tháng cô hồn nhưng vẫn bị
khóa trái trong nhà vệ sinh hoặc phòng thay đồ, kích thích hơn nữa thì, xuất
hiện một tên ác ôn thích trêu ghẹo đóa hoa đồng nội, hoặc đúng lúc đang
“này nọ” với nam phụ thì bị nam chính bắt gặp... Mấy tình tiết thiếu sáng tạo
trầm trọng này, nói thực, đã cũ lắm rồi.

Kỳ lạ hơn cả, bất kể trong tiểu thuyết tình cảm hay phim thần tượng,

những cô bé Lọ Lem này chịu đủ mọi ức hiếp, bị mắng không đáp trả, bị
đánh không bỏ chạy, bị hiểu nhầm lại càng không thể tự minh oan cho mình,
như thể hễ phản kích là sẽ phạm phải một giới luật nào đó kiểu “không thể
trở thành người con gái bên cạnh hoàng tử” vậy, còn như nói theo kiểu
huênh hoang thì là - Không hề gì, các người xông vào hết đi! Mau tới mà bắt
nạt tôi đi! Tôi nhất định sẽ chịu đựng đến cùng!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.