BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 234

Chẳng phải bảo không muốn chăm một cô nàng mắc bệnh công chúa

sao?

Tôi nói cứng: “Không cần!”

“Thế thì tôi đi đây.”

“Anh ơi cứu em.” Trời, tôi phỉ nhổ mình không có khí phách.

“Cảm giác của ngựa rất nhạy bén, thế nên tốt nhất là không nên xức

nước hoa, cũng không nên đeo bất cứ đồ trang sức nào, nếu không nó rất dễ
bị kích thích dẫn đến mất kiểm soát.

Gã thấp giọng thì thầm gì đó vào tai Muah Muah, roi lại vỗ vỗ cổ nó

trấn an, sau một hồi vỗ về, Muah Muah cuối cùng cũng bình tĩnh lại, ngoan
ngoãn để Giang Niệm Vũ dắt dây cương.

“Để tôi dẫn cậu cưỡi.”

Í? Dẫn tôi cưỡi?

Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hai người một ngựa trông thấy ban

nãy, một trước một sau cùng nhấp nhô lên xuống theo nhịp bước của thớt
ngựa, động tác cho trí tưởng tượng bay xa biết bao...

Tôi làm bộ xấu hổ đưa hai tay che mặt, nghĩ đến cơ bụng bốn múi

rưỡi của Giang Niệm Vũ áp sát vào lưng mình, lòng thầm hú hét điên cuồng.

Nửa tiếng đồng hồ sau...

Tôi trơ mắt nhìn Trịnh Sở Diệu và đóa hoa đổng nội của hắn ta sánh

đôi lao vút qua mặt mình, nam sinh cười hệt cầm thú, nữ sinh cười cực lẳng
lơ, cặp gian phu dâm phụ!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.