BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 24

tròng, đúng là diễn rất sâu, “Trong mắt con còn có người mẹ đẻ này không
hả? Hu hu hu... Bố con mất sớm, đời này mẹ chỉ biết trông cậy vào con...”

Thôi đi.

“Chẳng phải bố đã để lại cho mẹ mấy món bất động sản rồi thôi, mẹ

mà còn phải trông cậy vào con chắc?” Tôi liếc xéo mẹ qua khóe mắt, “Đừng
có nói mẹ bán cả rồi đấy nhé.”

“Mấy căn nhà xập xệ heo hút ấy thì đáng bao nhiêu tiền? Mẹ muốn

bán còn chẳng có ma nào thèm mua kia kìa!” Mẹ thở dài thườn thượt, bộ
dạng phiền muộn, “Tinh Thần, mẹ nói con nghe, mẹ ở bên bố con tuyệt đối
không phải vì mấy món bất động sản đó, thứ quan trọng nhất với người phụ
nữ chính là danh phận...”

“Cũng đúng, thứ quan trọng nhất với phụ nữ vẫn là danh phận.” Tôi

ngẫm nghĩ, rồi gật đầu tỏ vẻ đồng tình, “Có danh phận rồi, đừng nói là mấy
căn nhà, ít nhất một phần ba tập đoàn Dolly cũng là của mẹ, mẹ có ăn tiêu
mấy đời cũng không hết.”

Tập đoàn Dolly là cơ nghiệp truyền thừa ba đời nay của dòng họ tôi,

tên tiếng Anh nghe mỹ miều thời thượng thế thôi, chứ thực chất phiên âm ra
tiếng Trung thì chính là “Đa Lợi”, hàm ý lắm lợi ích, lắm tiền, lắm cả lãi lời.

Lĩnh vực kinh doanh của tập đoàn Dolly không có gì phức tạp, chỉ là

đóng giày. Ví dụ như giày nam, giày nữ, giày da, giày thể thao, giày leo núi,
giày chạy bộ, giày vải, xăng đan, dép lê, ủng lội mưa, dép cao su, giày trẻ
em, đủ loại giày bốt ủng đi tuyết... Tóm lại, chỉ cần là thứ có thể ôm lấy bàn
chân thì đều thuộc phạm vi sản xuất hoặc gia công của nhà máy chúng tôi.

Đóng giày thì có gì to tát ư? Chẳng có gì to tát cả, theo như tạp chí

kinh tế tài chính thì giá trị thị trường độ mấy chục tỷ thôi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.