BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 25

“Khi xưa bố con bảo sẽ ly hôn với người phụ nữ đó để cưới mẹ, cuối

cùng con xem, dằng dai mười mấy năm, mẹ rốt cuộc có kết cục thế này
đây...”

“Người đã chết rồi, nói mấy lời này trước mặt trẻ con có tác dụng

gì?”

Diện cả cây Chanel, tóc búi gọn gàng bóng mượt, gót giày cao màu

vàng kim gõ cồm cộp xuống nền nhà, bà cả khí thế ngùn ngụt xuất hiện rồi
đây.

Mẹ cả tên đầy đủ là Trần Minh Lệ, tuy đã ngoài bốn mươi nhưng vẫn

giữ gìn vóc dáng rất cân đối, trang điểm kỹ lưỡng, đẹp kiểu lạnh lùng, là
mẫu người giỏi giang tháo vát, lại thêm đầu óc sắc bén tỉnh táo, một tay
cáng đáng phân nửa tập đoàn Dolly, danh hiệu “Nữ hoàng ngành giày” có
thể nói là bất hư truyền.

Thực tâm tôi rất khâm phục mẹ cả, chẳng nói đâu xa, dù gì đại gia

chống lưng để tôi có thể tiêu pha vô độ cũng chính là bà ấy, vả lại một người
phụ nữ lăn lộn trên thương trường quả thật không dễ dàng gì. Người phụ nữ
thông minh là thế, xuất giá tòng phu, nếu gặp được người đàn ông một lòng
yêu thương mình thì viên mãn biết nhường nào, vậy mà lại gặp phải ông bố
vô lương tâm của tôi, dây đưa với cả cô vợ bé ngờ nghệch là mẹ tôi nữa, ba
người ấy giằng co với nhau cả đời, làm chính đời mình nát bét, âu cũng thật
xui xẻo.

“Em đang cảm thán tuổi xuân của người phụ nữ quá ngắn ngủi, bảo

Tinh Thần phải biết tranh thủ đấy chứ!”

“Cô bớt đến đây nói mấy lời nhảm nhí ấy đi, chẳng lẽ không có việc

gì khác để làm à?” Mẹ cả cười nhạt.

“Đúng là chẳng có việc gì để làm cả, hằng ngày không dạo quanh

mấy cửa hàng đồ hiệu thì cũng đi spa, không thì lại hẹn bạn bè uống trà

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.