BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 244

Vu Ương Ương sững người, vội vàng buông tay: “Tôi... không có ý

đó.” Giọng nói vẫn còn vương nỗi khiếp sợ, xem ra cô nàng rất sợ đắc tội
với tôi.

Tôi quay người định bỏ đi thì Vu Ương Ương gọi với theo: “Tinh

Thần, váy của cậu bị bẩn phía sau, để tôi lau giúp cậu...”

Tôi hung dữ gạt phăng: “Khồng cần đâu!”

Cô ta vẫn khăng khăng rút giấy ăn ra, tôi đẩy cô ta, không ngờ dùng

lực hơi quá, làm cô ta ngã lăn ra đẫt, Vu Ương Ương cũng thật biết chọn
chỗ, đi ngã vào đống mảnh sứ vỡ kia, bắp chân thoắt bị rạch mấy vết máu.

Lúc này mà nói “Tôi không cố ý” thì có già mồm quá không?

Tôi còn chưa kịp kéo cô ta dậy, ngoài cửa đã vang lên một tiếng gầm

giận dữ: “Thế này là thế nào?”

Sắp đặt khó hiểu thứ ba trong tiểu thuyết tình cảm hoặc phim thần

tượng vặn xoắn - ngay khi vị hôn thê nanh nọc bắt nạt cô bé Lọ Lem, không
chệch đi đâu, hoàng tử nhất định sẽ xuất hiện, trăm lần như một.

“Sở Diệu, cậu đừng hiểu nhầm, không phải lỗi của Tinh Thần...” Vu

Ương Ương cuống cuồng chống người dậy, lòng bàn tay đầm đìa máu tươi,
nhìn mà phát hãi.

Trịnh Sở Diệu siết chặt nắm đấm khiến các khớp ngón tay trắng

bệch, hắn đỡ lấy Vu Ương Ương, ngước mắt lạnh lùng liếc xéo tôi: “Lâm
Tinh Thần, tôi chỉ hỏi cậu một câu thôi, có phải cậu đẩy Vu Ương Ương
không?”

Nếu hắn ta hỏi xảy ra chuyện gì thì có lẽ tôi cần giải thích rõ đầu

đuôi sự việc, nhưng hắn chỉ hỏi có phải tôi đẩy Vu Ương Ương hay không?

Vì vậy, tôi chỉ còn lại một câu trả lời...

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.