BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 260

Tôi còn muốn hỏi thêm nhưng Trịnh Sở Diệu đã đột nhiên kéo tôi

ôm vào lòng, trầm giọng nói: “Chúng ta hẹn hò đi.”

“Hơ?” Nhất định tôi bị ù tai rồi, “Gì cơ?”

Trịnh Sở Diệu không nói gì, giơ tay tuốt sợi dây thun tôi dùng để

buộc tóc, tóc tôi tức thì bị gió thổi tung, lòa xòa trên mặt, sau gáy, cảm giác
ngứa ngáy.

Hắn vén rồi khẽ vuốt mái tóc dài của tôi, sau đó giữ lấy gáy tôi, nhẹ

nhàng ép mặt tôi lại gần hắn, ý thức được điều hắn định làm, tôi hơi cựa
quậy.

Khoảnh khắc nụ hôn sắp ập tới, tôi quay mặt sang bên né tránh:

“Trịnh Sở Diệu, cậu có biết mình đang nói gì, làm gì không thế?”

“Ừ, biết…” Hắn khép hờ mắt, tựa hồ mệt mỏi cực độ, thuận thế ngả

đầu vào hõm vai tôi, “Lâm Tinh Thần, chúng ta hẹn hò đi…”

Trịnh Sở Diệu nói muốn hẹn hò với tôi?

Vì sao tôi chẳng thấy vui mừng gì cả?

Không thể không thừa nhận, giọng Trịnh Sở Diệu lúc say rượu rất

êm tai, trầm khàn xen lẫn cả vẻ gợi cảm khó bề chống đỡ, tôi suýt nữa thì
mắc lừa.

“Cậu có biết tôi là ai không?” Tôi hít thở sâu, cố điều hòa nhịp thở.

“Biết…” Giọng hắn thoang thoảng như nói mớ, “Cậu là Lâm Tinh

Thần.”

Tôi ngẩng đầu lên, trông thấy bóng một cô gái cột tóc đuôi gà hiện

lên trên cửa kính xe buýt trường, mặt cô ta dán lên tấm kính, nét mặt hình
như rất đau khổ, cảnh ôm ấp của chúng tôi, chắc hẳn đã lọt vào mắt cô ta.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.