BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 261

Trịnh Sở Diệu đã biết trước cô ta đang ở trên xe!

Thật quá thể, tôi bị lợi dụng rồi!

Xe buýt trường vừa lăn bánh, tôi lập tức dìu Trịnh Sở Diệu ngồi vào

ghế sau xe con, hắn nhắm mắt rên rỉ mấy tiếng, khó chịu giật tung vạt áo, sợi
dây chuyền giấu trong ngực áo tuột ra, mặt thánh giá bạch kim chế tác tinh
xảo lấp loáng ánh sáng màu trắng bạc, tôi đã thấy hắn đeo không chỉ một
lần.

Lần này, tôi nhìn rõ mồn một hay ký tự tiếng Anh khác trên cây

thánh giá – D&U

D&U? Diệu&Ương?

Mắt tự dưng cay cay đến khó chịu, tôi ngồi thẳng người dậy, nói với

tài xế nhà họ Trịnh: “Cậu chủ nhà anh uống say rồi, tìm cách cho cậu ta tỉnh
rượu rồi hẵng đưa về nhà, bằng không để người lớn biết được cậu ta lại bị
phạt.”

“Vậy còn cô thì sao ạ?”

“Tài xế nhà tôi sẽ tới đón.” Tôi thở dài, vị hôn thê làm đến nước này,

là mình quá lương thiện, hay là quá tốt bụng đây!

Chuyến xe buýt cuối cùng đã rời đi, Trịnh Sở Diệu cũng đi rồi.

Trông thấy Giang Niệm Vũ leo lên chiếc mô tô phân khối lớn, vặn

tay ga brừm brừm chuẩn bị phóng đi, tôi tức tốc lao tới, dang hai tay chặn
trước mặt gã: “Dừng, dừng!”

“Cậu có nhất thiết phải vẫy xe bằng cách này không?” Sau chiếc mũ

bảo hiểm màu trắng, có cặp mắt hơi cười.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.