BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 278

Bó hoa khổng lồ nặng đến nỗi tôi suýt không đứng vững, hơn hai

mươi cân hoa hồng, đừng nói là ném thẳng mặt Trịnh Sở Diệu, chỉ ôm bằng
cả hai tay thôi người đã run lẩy bẩy rồi.

“Lâm Tinh Thần, cậu đồng ý đón nhận tình cảm của mình chứ?”

“Hắt xì! Hắt xì! Hắt xì!” Tôi đáp lại hắn bằng ba tiếng hắt xì thật

kêu, nước mắt nhạt nhòa.

“Cậu khóc đấy ư? Đừng cảm động quá mà…” Hắn rút khăn tay

không nề dính bẩn lau nước mắt nước mũi cho tôi, cử chỉ chu đáo này khiến
đám con gái lại được một phen rú rít.

“Tôi bị dị ứng hoa hồng.” Tôi nghiến răng nghiến lợi.

“Xin lỗi cậu, mình không biết, lần sau…” Hắn bặm môi, một thoáng

áy náy hiện lên trên mặt, biểu cảm nghiêng đầu nhìn tôi chăm chú có phần
gợi đòn. Tôi giương mắt nhìn hắn, lòng ngập hy vọng hắn nói lần sau không
tặng nữa, nhưng thay vào đó hắn hỏi: “Lần sau mình sẽ tặng loại khác, tuy
líp nhé? Hay hoa ly?”

“Cảm ơn cậu, nhưng tôi bị dị ứng với tất cả các loài hoa.” Tôi giàn

giụa nước mắt.

“Ừm, mình biết rồi.” Hắn cười hiền.

Vì sao nữ sinh đều phải đón nhận mấy bó hoa lố lăng bề ngoài ngập

tràn tình ý, thực chất chỉ để khoe của làm màu của nam chính chứ?

Tôi ngỡ rằng khổ nạn của mình đã kết thúc ở đây, nào ngờ, hôm sau

nữa, lại vào giờ ăn trưa, trông thấy Trịnh Sở Diệu hai tay bưng một “đụn”
vàng rực vĩ đại từ tốn bước vào sảnh nhà ăn, “vù” một tiếng, đầu óc tôi trống
trơn, chân vô thức lộp cộp lùi lại sau mấy bước.

Cái đụn, phải, một đụn to tướng, chứ không phải một bó.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.