BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 285

Sau cơn mưa, nhiệt độ buổi tối giảm đột ngột, ra khỏi bệnh viện, tôi

rúm ró vì gió lạnh, Giang Niệm Vũ cởi một bên găng tay đeo vào tay tôi, rồi
hết sức tự nhiên nắm bàn tay còn lại đút vào túi áo khoác của gã.

Bởi động tác của gã quá đỗi trơn tru, quá đỗi hiển nhiên, nên nhất

thời tôi cũng quên béng cần ngăn chặn hành vi thân mật quá mức này.

Đi trên con đường vắng vẻ, tiếng bước chân đều đều của hai chúng

tôi như gõ lộp cộp lên trái tim, cứ im lặng mãi thế này có hơi khó xử, bất dắc
dĩ tôi đành kiếm chuyện để nói: “Này, sao cậu lại nghĩ ra chuyện quyên góp
tiền cho bệnh viện?”

Không ngờ chủ để này lại khiến nụ cười của Giang Niệm Vũ dần tắt

ngấm, gã im lặng rất lâu sau mới chậm rãi lên tiếng: “Em gái tôi bị bệnh
Lupus ban đỏ, nằm điều trị ở bệnh viện đó.”

“Giờ em ấy sao rồi?” Giọng tôi hỏi rất nhẹ, trong lòng đã dự cảm

được kết cục xấu nhất.

“Mất rồi.”

Tuy nằm trong dự liệu, nhưng tôi vẫn cảm thấy tim mình chùng

xuống.

“Sau khi nó mắc bệnh, dùng thuốc một thời gian bệnh tình cũng có

chuyển biến tốt bọn tôi đều nghĩ là không sao rồi, chẳng ngờ đột nhiên lại tái
phát, nằm điều trị bằng ECMO

[1]

trong phòng bệnh cách ly được gần một

năm, cuối cùng vẫn qua đời vì nhiễm khuẩn.” Vẻ đau buồn dâng ngập trong
mắt gã.

[1] Phương pháp ô xy hóa máu qua màng ngoài cơ thể nhằm hỗ trợ

sự sống.

“Chuyện xảy ra khi nào?”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.