BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 313

Biểu cảm này quá sức hời hợt, tôi thậm chí chưa đoán nổi đó có phải

nụ cười mỉm hay không thì gã đã đi ngược lại, lướt qua tôi.

Một tiếng chào mắc nghẹn trong cổ họng, mấy lời mào đầu hay bắt

chuyện dường như đều không dùng vào đâu được, tôi chỉ có thể lặng lẽ đi
lướt qua gã, một mối ngờ vực dâng lên trong lòng: Gã tới gặp chú Mạnh Hy
ư?

Đẩy cánh cửa nặng trình trịch của văn phòng hiệu trưởng, ngay từ lối

vào người ta đã bị choáng ngợp bởi vẻ hoành tráng bên trong, sảnh trần cao,
trên tường treo mấy bức tranh sơn dầu cỡ lớn, đồng hồ giả cổ mang hơi
hướng hoài niệm, bàn sách bằng gỗ tự nhiên bày kín những tập sách bìa
cứng dày cộp, đèn bàn pha lê nhân tạo và đèn chùm pha lê với kết cấu phức
tạp trên trần nhà mặc sức tỏa sáng, phủ không khí yên ả khoan thai lên cả
gian phòng.

Viên thư ký mang trà nước tới, ái ngại thông báo cuộc họp giữa hiệu

trưởng và các ủy viên hội đồng quản trị kéo dài hơn dự kiến, phiền tôi đợi
một lát.

Trên kệ trang trí đằng sau bàn sách dựng một dãy khung ảnh kim

loại, toàn bộ đều là ảnh chụp của chú Mạnh Hy với học sinh trong các khung
cảnh khác nhau, như lễ tốt nghiệp, hoạt động thể thao, lễ trao giải tặng
thưởng, dùng bữa với học sinh nước ngoài… Nhìn những bức ảnh này, rốt
cuộc tôi mới có cảm giác chân thực rằng “chú Mạnh Hy là hiệu trưởng
trường St.Leon”.

Cánh cửa phòng hiệu trưởng thình lình được đẩy mở, bàn tay tôi

đang chìa ra liền rụt lại, sơ sảy làm đổ một cái khung ảnh, rồi như hiệu ứng
domino, cả dãy dài khung ảnh oanh liệt ngã xuống trong tiếng loảng xoảng.

Người đàn ông phong độ lịch thiệp đứng ở ngưỡng cửa, ngỡ ngàng

nhìn cảnh tượng tan hoang do móng vuốt của tôi gây ra.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.