BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 323

Tôi luống cuống cúi đầu, nhìn thấy bàn tay Giang Niệm Vũ dưới ống

tay áo sơ mi rướm máu.

Tên điên này, còn dám mắng tôi!

“Cậu mới chán sống rồi đấy!” Tôi cầm tay gã lên, mắt bỗng mờ đi,

“Tay chảy cả máu rồi còn ở đấy mắng người ta…”

Tìm được hộp cứu thương trong phòng dụng cụ bên cạnh bãi tập dù

lượn, Giang Niệm Vũ nằm ngửa trên bãi cỏ, còn tôi nửa ngồi nửa quỳ bên
cạnh, dốc cả lọ cồn I ốt vào lòng bàn tay gã, gã đau đến nỗi hít vào thành
tiếng, nhíu chặt lông mày: “Cậu nhẹ tay một tí có được không?”

Quấn gạc thật dày, bọc hai tay gã thành móng giò rồi tôi mới bấu

mạnh một cái, gã kêu lên oai oái.

“Đau chết đi, xem cậu còn dám tỏ vẻ anh hùng nữa không?” Ngoài

miệng thì móc mỉa gã, nhưng nước mắt tôi lại chịu thua sức hút từ tâm trái
đất, lã chã nhỏ xuống lớp gạc trắng, thấm thành từng đóa hoa xám nhỏ.

“Tôi không nghĩ nhiều thế…” Gã gượng gạo giơ cái tay móng giò

lên quệt má tôi, “Cậu, đừng khóc nữa…”

Băng gạc ram ráp cọ lên mặt rất khó chịu, tôi hơi ngồi thẳng dậy, giơ

cao hai tay gã ép chặt vào đầu, gã rên lên vì đau, nhưng không giãy ra mà
nhìn thẳng vào tôi.

“Người bị thương không được cử động lung tung!” Tôi hung dữ

quát.

“Cậu định làm gì?” Gã hơi nhướng đuôi lông mày, khóe miệng

nhếch lên, xoáy thành một lúm đồng tiền sâu hút bên má trái.

Biểu cảm chịu đựng, ánh mắt cuốn hút này, phối hợp với động tác áp

chế gã của tôi, đúng là dụ dỗ người ta phạm tội chứ còn gì nữa!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.