BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 352

được cắt may tinh xảo, hai mắt tôi vẫn sáng trưng. “Giờ tôi chỉ là chân trợ lý
biên tập siêu cấp cỏn con, có phách lối gì cũng phải đợi leo lên cái ghế tổng
biên tập hẵng tính…”

Không dựa vào gia thế, tôi muốn dùng chính nỗ lực của bản thân,

giành lấy cuộc sống của chính mình!

“Tiểu thư Lâm từ hồi cấp ba đã mặc Chanel, Dior, Prada, Burberry…

Lúc ấy sao không thấy mình rất phách lối nhỉ?” Nhân lúc dừng đèn đỏ, cậu
ra nghiêng đầu, cười cười nhìn tôi, sau đó lại đưa mắt nhìn thẳng về phía
trước, “Cậu có thể ra ghế sau thử đồ, nếu không hợp thì để tôi tiện đem đổi
luôn… Tôi bảo đảm không quay lại nhìn trộm đâu.” Cậu ta bổ sung, mắt vẫn
nhìn thẳng, nụ cười trên môi rạng rỡ tới nỗi khiến ánh nắng bên ngoài cũng
phải nhường phải thẹn.

Tôi cảnh giác ngước mắt lên, trông thấy gương chiếu hậu phản chiếu

rõ mồn một toàn cảnh ghế sau, hung dữ quát cậu ta: “Dương Duy, đồ háo
sắc này, cậu tưởng tôi mắc bẫy chắc? Tôi không thay đấy!”

“Cậu không chịu trả tôi tiền taxi, cũng không cho tôi bổ mắt tẹo nào,

chẳng lợi lộc gì cả, cuốc xe này của tôi đúng là lỗ to rồi.” Hàng lông mi dài
mảnh khẽ rung, cậu ra tròn xoe mắt làm vẻ vô tội.

Đến là bó tay với tên yêu nghiệt này.

“Chậc, được rồi, tôi bù ít tiền xăng là được chứ gì, không để cậu thiệt

quá đâu.” Tôi miễn cưỡng cởi giày cao gót, lắc lắc bàn chân trần chìa về
phía ghế lái, “Cho cậu lĩnh hội Phật sơn vô ảnh cước

[1]

của tiểu thư đây…”

[1] Tuyệt chiêu gắn liền với tên tuổi Hoàng Phi Hồng.

“Lâm Tinh Thần, tôi đang lái xe đấy!” Dương Duy giật mình suýt

chút nữa giẫm chân phanh, “Bỏ cái chân thối của cậu ra chỗ khác mau!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.