BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 52

“Này, Trịnh Sở Diệu, cậu định kéo tôi đi đâu hả?”

Hắn ta lầm lì, túm lấy tôi đi thẳng, không biết muốn lôi đi đằng nào,

thân bất do kỷ, tôi đành thất thểu theo sau Trịnh Sở Diệu. Vì mang giày cao
gót nên máy lần tôi suýt vấp ngã, sợ quá kêu lên oai oái nhưng hắn ta vẫn
giả điếc, không hề thương hoa tiếc ngọc một tẹo nào.

Tới một góc hồ bơi khuất nẻo, thấy xung quanh không bóng người,

tôi vung chiếc túi xách hàng hiệu trong tay toan đập vào cái gáy trước mặt
thì hắn ta đột ngột dừng lại, khinh miệt hất tay tôi đi.

“Tôi có chuyện muốn nói với cậu.”

“Tôi không muốn nghe!” Tôi hừ giọng.

“Vậy thì, chúng ta nói chuyện một chút.” Hắn nhíu mày vẻ hung dữ,

lạnh lùng nói.

“Nói chuyện gì?” Tôi khoanh hai tay trước ngực.

“Hôn ước, hủy bỏ đi.” Trịnh Sở Diệu đanh giọng, “Tôi không hề yêu

cậu!”

Tôi liếc xéo hắn, cười khẩy.

Thì đấy, con người tôi không những không có tự trọng, mà còn bệnh

hoạn nữa.

Tôi cho rằng, tất cả đàn ông đều phải yêu tôi.

Trịnh Mạnh Hy không yêu tôi, không phải vì không yêu, mà là

không thể yêu, người ấy lớn hơn tôi mười sáu tuổi, vai vế giữa chúng tôi là
chú cháu, hơn nữa người ấy đã kết hôn rồi.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.