BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 53

Trịnh Sở Diệu nói hắn ta không yêu tôi, nếu không yêu tôi sao năm

nào cũng sai người gửi tặng tôi quà sinh nhật đắt tiền, hắn ta chỉ không vui
vì bị bố mẹ sắp đặt hôn nhân, tóm gọn trong hai chữ thôi - kiêu ngạo.

“Thế thì sao,” khóe môi tôi cong lên, “tôi sẽ khiến cậu phải yêu tôi.”

Dứt lời, tôi ôm ghì lấy tay hắn, chủ động dán sát người, cọ ngực vào

cánh tay Trịnh Sở Diệu... Tôi biết rõ đối với đàn ông, hành động này có sức
cám dỗ trí mạng nhường nào.

“Có muốn ngay tối nay…” Tôi trơ trẽn buông lời rù quến, phả hơi

vào vành tai hắn ta.

Gạo sẵn trong nồi rồi, còn không mau nấu luôn thành cơm.

Trịnh Sở Diệu cứng đờ người, lồng ngực hơi phập phồng, hô hấp có

vẻ gặp ít nhiều trở ngại, hắn trừng mắt với tôi, hất mạnh tôi ra, quay ngoắt
mặt đi, nhưng tôi trông thấy vành tai hắn ửng đỏ.

Ha, quả nhiên là kiêu ngạo.

“Lâm Tinh Thần, cậu không thấy làm như vậy không những vô nghĩa

mà còn cực kỳ nhạt nhẽo à?”

“Đâu có?” Tôi mím môi cười duyên, hai tay khẽ khàng nắm lấy cổ

áo hắn ta, “Trịnh Sở Diệu, cậu sắp thành vị hôn phu của tôi rồi, tôi còn
không dè dặt thì cậu căng thẳng nỗi gì…”

Trịnh Sở Diệu bị tôi khiêu khích, khí thế đã chùn xuống quá nửa, tôi

dấn tới một bước, hắn ta liền lùi lại một bước, làm như tôi là tên cẩu quan
cưỡng bức dân nữ không bằng.

“Đủ rồi, Lâm Tinh Thần.” Hắn lườm tôi, ánh mắt đột nhiên trở nên

tối sầm, nói: “Người cậu yêu đâu phải là tôi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.