BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 72

Cứ ngỡ chỉ trầy xước ngoài da chẳng đáng bận tâm, thực ra sau cùng

đau nhất lại chính là mấy vết thương bé xíu này.

Người ấy phì cười, co ngón tay cốc nhẹ lên trán tôi: “Thua cháu rồi

đấy, tay bị thương mà còn có tâm trạng gây chuyện.”

Tôi thực sự rất muốn, rất muốn được tiếp tục níu kéo sự dịu dàng của

người ấy, dù cho làm vậy khiến mình trông chẳng khác nào đứa trẻ.

“Để chú đi gọi y tá...”

“Không cần gọi người khác đâu.” Tôi túm lấy người ấy, chìa bàn tay

bị thương ra trước mặt, ngang ngược yêu cầu, “Trịnh Mạnh Hy, bôi thuốc
cho cháu.”

Dù người ấy có cự tuyệt tôi trước, nhưng tôi biết mình vẫn luôn là

cái gai hoa hồng găm chặt trong tim người ấy, không cách nào nhổ bỏ.

Người đàn ông ấy mỉm cười bất đắc dĩ, ra ngoài phòng bệnh hỏi

mượn y tá hộp cứu thương, rồi quay lại ngồi xuống cạnh giường, lấy cái gối
ôm hình đầu mèo Kitty kê dưới cổ tay tôi, rửa vết thương, sát khuẩn, bôi
thuốc, quấn gạc... từng động tác dịu dàng, thận trọng, như thể tôi là một con
búp bê sứ quý giá.

Trong phòng bệnh bỗng trở nên rất yên tĩnh, yên tĩnh đến nỗi, ngay

cả tiếng tim mình đập thình thịch nghe cũng thật đinh tai nhức óc.

Tôi cố dời mắt sang bức tường gần đó, trên tường treo một chiếc

đồng hồ mèo Kitty, kim giờ kim giây chậm chạp chuyển dộng, trùng nhau,
giao nhau, phát ra những tiếng tích tắc khe khẽ.

Vì sao mèo Kitty lại không có miệng? Không có miệng thì cái cảm

giác muốn nói mà không nói được thành lời nhất định rất khó chịu.

Người ấy im lặng hồi lâu, rồi khẽ thở dài: “Chú về trước đây”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.