BỆNH CÔNG CHÚA - Trang 73

“Có thể... ở lại với cháu một lúc nữa không?” Tôi nắm chặt lấy gấu

áo người ấy, “Trịnh Mạnh Hy, ở một mình cháu sợ lắm.”

“Tinh Thần, chú có thể ở lại với cháu, bảo vệ cháu.” Dường như có

tia sáng yếu ớt lóe lên trong mắt người ấy, rồi thoắt cái đã tắt ngấm, “Nhưng
chỉ có thể giống một người bề trên, ở bên cháu, bảo vệ cháu thôi.”

Chỉ giống một người bề trên, không hơn không kém.

Tôi đột ngột buông tay: “Cháu... quả thực không có chút hy vọng

nào ư?”

“Chú đã kết hôn rồi.”

“Chú đâu có yêu cô ấy, chú lấy cô ấy chỉ vì...”

Người ấy lập tức cắt ngang lời tôi, nói một cách dứt khoát và tàn

nhẫn: “Chú không đời nào ly hôn đâu, chú cũng không hề có tình cảm nam
nữ với cháu, vậy nên cháu đừng để tâm đến chú nữa.”

“Thế thì chú cũng đừng bận tâm đến cháu nữa.” Tôi cay đắng mím

chặt môi, lấy làm tủi thân, “Chú làm vậy, cháu rất dễ hiểu nhầm...”

Thì ra, câu nói “sẽ bảo vệ cháu” từ miệng người đàn ông này thốt ra,

chẳng khác nào liều thuốc độc bọc đường, nhử tôi quen mùi, rồi lại nói với
tôi trong đó không hề có bất cứ tư tình nam nữ nào, nếu thấy ngọt thì hoàn
toàn là do tôi ảo tưởng.

Chẳng trách mà tôi phát bệnh, bệnh tương tư, bệnh thần kinh.

Người ấy ngây ra, nụ cười tắt ngấm: “Ra là vậy, chú xin lỗi, về sau

chú sẽ chú ý, không làm những chuyện khiến cháu hiểu nhầm nữa...”

Hai mắt dần giăng kín sương mù, tôi quay mặt đi, cố nói bằng giọng

thật nhẹ nhõm: “Không sao ạ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.