BỆNH TÌNH YÊU - Trang 124

mặt đỏ ửng, giống như máu trong cơ thể cô đều dồn hết lên đầu.

La Thế Triết và mẹ anh phát hiện ra sự tồn tại của Giản Minh, có chút

kinh ngạc, nhưng La Thế Triết nhanh chóng lấy lại vẻ bình tĩnh, “Ồ, là
người tình, người tình của tôi.”

Người tình? Tên là Tô Mạn? Anh ngang nhiên có người tình cơ đấy?

Đối diện với một La Thế Triết bình tĩnh như không, thái độ bình thường,
không hề lo sợ, Giản Minh lại cảm thấy bản thân mình giống người làm
chuyện hổ thẹn với lương tâm hơn, buông tay, líu lưỡi không nói nên lời.
Xưa nay cô vốn là người thật thà, cảm thấy nếu gây ra chuyện tày trời như
thế, đương sự ít nhất phải có lời giải thích, có chút áy náy, khai báo một
chút… Nhưng tất cả đều không có, “Người tình, người tình của tôi.” Anh
nói nhẹ nhàng giống như mọi khu vẫn bảo rằng, anh đã ăn cơm ở bên ngoài
rồi. Biết là vô ích, nhưng Giản Minh vẫn hỏi, “Thật thế sao?”. Cô hy vọng
không phải là sự thật, anh đang đùa với cô.

La Thế Triết trả lời: “Giản Minh, cô biết tôi rất ít khi đùa.”

Nhìn vào đôi mắt của La Thế Triết, Giản Minh tin rằng, anh không hề

đùa, thật sự là như thế, không ngờ lại là sự thật! Dường như trong giây lát,
tất cả mọi đồ vật đều bị mất màu, chỉ nghe thấy tiếng ù ù bên tai, không
biết là tiếng nói của ai biến thành tiếng khóc thê lương, Giản Minh quay
đầu lại bỏ chạy ra khỏi nhà, cô quên mang theo ví tiền, quên mặc áo khoác,
cái gì cũng không mang theo, lang thang trên phố phường.

Không còn nhớ rốt cuộc đi đến con đường nào nữa, tuyết bỗng rơi,

lạnh quá, Giản Minh trốn vào một cửa hàng bán điện máy, khu vực bán ti vi
đang chiếu một bộ phim truyền hình nổi đình nổi đám, hình như người vợ
cũ tìm ra người tình của chồng, lên cơn giận đánh người tình của chồng sảy
thai.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.