BỆNH TÌNH YÊU - Trang 13

Lại nữa, lại tiếp nữa rồi, Giản Minh than thầm trong lòng, ngoài miệng

vẫn đối phó, “Được rồi, tôi sẽ ghi nhớ”.

Mỗi khi nhắc đến từ “bánh kem”, nhất định phải hỏi thăm đến công

việc của Giản Minh, dĩ nhiên rồi, nhắc đến mấy loại thức ăn không dành
cho con người đó chẳng phải vì việc này hay sao?! Tô Mạn tao nhã nhấp
một ngụm cà phê, “Chị vẫn làm ở cái tiệm bánh ngọt kia à?”

Giản Minh gật gật đầu, chẳng buồn trả lời.

“Cứ làm suốt ở đó như thế chẳng có tiền đồ gì đâu”.

Giản Minh kiềm chế, “Cô cũng biết tôi chẳng có chí lớn mà”.

“Nhưng một khi đã làm cha mẹ, cũng phải làm gương cho con cái

chứ.” Tô Mạn liếc mắt nhìn Đông Đông, “Nếu không sau này làm được trò
trống gì? Nếu không thì cũng vô dụng?”.

Đông Đông cúi đầu, im lặng, tiếp tục im lặng. Trước mặt Tô Mạn,

hình như ngoài im lặng ra, đứa trẻ này chẳng có việc gì để làm. Nhẫn nhịn
cũng có giới hạn của nó, Giản Minh cuối cùng cũng không nhịn nổi,
“Không thể tùy tiện đưa trẻ con ra nói vô dụng gì gì đó”. Bỏ ly cà phê
xuống, nhìn thẳng vào Tô Mạn, thái độ và ánh mắt của cô như đang nói
rằng, không thèm so đo với cô ta, trong quan niệm của cô ta, cái gì cũng
đòi hỏi phải có tác dụng nào đó, hơn nữa nhất định phải do cô ta sử dụng
mới được.

Tô Mạn không giải thích cũng không giận dữ, hàng lông mày hơi nhíu

lại, “Giản Minh, miệng lưỡi của cô, đúng là không ai có thể sánh nổi”.

Giản Minh chấp nhận bại trận, tránh đi ánh mắt của cô ta, cô biết đây

không phải là tán dương, mà là châm biếm, là chế giễu, là nhắc nhở, nhắc
nhở cô đừng quên rằng, cô đã dùng tám mươi vạn, bán đứt cuộc hôn nhân,
gia đình của cô… Không nói gì thêm nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.