khác sẽ không làm được, nhưng Phương Nam thì có thể. Sự tự tin hiện rõ
trên khuôn mặt cô, vẻ năng nổ toát cả ra bên ngoài, làm Giản Minh cảm
thấy cô ấy làm điều gì mà chẳng được, chắc chắn cô ấy dám làm dám chịu.
Đẹp quá, là nói về Phương Nam, đôi lông mày đen, dài và dày nữa, tự
nhiên, gọn gàng, đôi mắt to và trong sáng, làn da bánh mật mịn màng,
không có đôi môi nhỏ nhắn như quả anh đào, nhưng bờ môi mềm mại rất
đẹp, cho dù là phụ nữ cũng sẽ thấy động lòng muốn hôn lên đó. Khi cô ấy
nói chuyện với Lăng Lệ, đa phần đều quay đầu sang phía anh, ánh mắt tự
nhiên sẽ chạm vào Lăng Lệ, giống như từ trước đến nay, họ đều đã sống
như thế. Không giống với mình, Giản Minh suy nghĩ, không giống với
mình, mỗi lần nhìn vào bác sĩ Lăng, bất kỳ lúc nào cũng đều có dáng vẻ sắp
chết chờ anh cứu vớt. Còn Lăng Lệ, mặc một chiếc quần jean, áo len màu
xanh rêu, khăn quàng màu nâu, áo khoác bằng lông vịt, đầu tóc được cắt
ngắn, gọng kính màu đen, toàn những màu trung tính nên nhìn không mới
cũng không cũ. Tất cả những gam màu này của anh có lẽ được hình thành
qua thời gian sống cùng Phương Nam, Lăng Lệ trở thành Lăng Lệ của ngày
hôm nay, đều không liên quan gì đến Giản Minh. Trong tay Giản Minh chỉ
sở hữu mỗi một thứ, đó là một buổi tối vui vẻ sau khi uống ngà ngà say
đêm qua mà thôi.
Đằng xa kia, Lăng Lệ nói gì đó với Phương Nam, khuôn mặt dịu dàng
và chân thành. Phương Nam vẫn hơi quay đầu qua, nhìn Lăng Lệ, đôi môi
mỉm cười, ý vị sâu xa, mãi cho đến khi Lăng Lệ nói xong, cô ấy vẫn giữ
nguyên dáng vẻ đó, khuôn mặt đẹp như tranh vẽ, dịu dàng cuốn hút, sau đó,
khuôn mặt của Phương Nam nhích lại gần Lăng Lệ, áp môi cô vào môi anh,
Giản Minh nhắm mắt lại, bên tai lởn vởn câu nói của Lăng Lệ đã từng nói
bên bờ hồ đêm hôm qua, “Tình huống khác nhau mà, Jung Won và Da Rim
chỉ mới bắt đầu yêu nhau, họ là người yêu của nhau, không phải là người
thân, cho nên có sự khác biệt. Chúng ta không thể yêu cầu hai người chỉ
vừa mới yêu nhau, gánh chịu nỗi đau của người thân…”