BỆNH TÌNH YÊU - Trang 259

Trong thang máy Giản Minh đang chờ, chỉ có hai người, là Văn

Quyên và một người bạn trong nhóm các quý bà của chị ấy. Người bạn này
của Văn Quyên đi châu u du lịch mới về, mang về cho anh trai Lăng Khang
phô mai Parmigiano Reggiano mà anh ấy yêu thích, mới sáng sớm đã mang
đến, tiện thể đi ra ngoài dạo phố với Văn Quyên. Thang máy họ đi là thang
máy chuyên dụng cho nhân viên quản lý cấp cao trong công ty, cho nên, khi
Giản Minh mặc bộ quần áo rất quy củ, áo trắng váy đen, tác phong chẳng
tự nhiên chút nào, nhìn thế nào cũng không giống “tầng lớp quản lý” men
theo cửa thang máy bước vào, cảm thấy không hiểu ra làm sao cả. Có điều
Văn Quyên là một bà chủ vô cùng hiền hòa, không làm khó dễ Giản Minh,
còn hỏi, “Xuống lầu mấy?”.

“Lầu một, cảm ơn.” Giản Minh thoải mái tiếp nhận sự chăm sóc của

Văn Quyên, không cảm thấy có gì khác thường.

Văn Quyên cũng không cảm thấy không được tôn trọng, còn than thở

tầm phào với bạn mình, “Thời gian ấy à, trôi qua nhanh thật, cứ nhìn chúng
ta đi, từ những thanh niên tốt đẹp của thời đại Ngũ Tứ, thoắt một cái biến
thành những bà tám tuyệt đỉnh…”.

Người ta còn chưa kịp phản ứng lại với Văn Quyên, Giản Minh đã bật

cười khì khì trước, con người của cô, từ trước đến nay đều dễ khóc mà
cũng dễ cười, vừa cười vừa phát hiện ra mình liều lĩnh, vội vàng nhận lỗi,
“Em xin lỗi ạ.”

Giản Minh đã cười như thế, bạn của Văn Quyên cũng không biết phải

nói thế nào. Đúng lúc đó điện thoại của Văn Quyên đổ chuông, chị lấy điện
thoại trong túi xách ra, động tác hơi mạnh, chiếc áo khoác mang đậm bản
sắc nước ngoài đang mặc trên người xoạc xoạc, đứt chỉ phía trên vai áo.

Bạn của Văn Quyên trêu chị, “Ai bảo tham đồ rẻ, tốn năm mươi đồng

rước cái của này về.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.