BỆNH TÌNH YÊU - Trang 261

Giản Minh vốn luôn thật thà, tin ngay, “Đã lâu lắm rồi em không có

thời gian ra phố, lúc nào phải đi ra đó vớ đại mới được.”

Văn Quyên và người bạn nghe Giản Minh nói thế mím môi cười suốt,

họ không hề có ác ý, chỉ cảm thấy vui. Thực tế là Văn Quyên mua chiếc áo
khoác này ở một sạp nhỏ của một người Di-gan bày bán tại Paris, năm
mươi Euro. Chất liệu vải và đường may của chiếc áo này không phải cực
kỳ tuyệt vời, kiểu dáng không nổi bật, nhưng sắc hoa được thiết kế rất tinh
tế, Văn Quyên như bị tiếng sét ái tình, bị thu hút đến nỗi không cất bước
chân lên nổi, cho dù khoác lên người có nhỏ hơn một size, kết quả cũng
không phải tốt lắm, nhưng Văn Quyên nói, “Bà đây rất thích chiếc áo này,
giống như ngoại tình vậy đó, đến cả thần linh cũng không thể ngăn cản
được sự tồn tại của nó.” Một mực phải đem bằng được chiếc áo này về nhà,
hơn nữa còn cảm thấy rằng, khoe khoang với nhóm các quý bà đó rằng
mình đã mua được chiếc áo cực phẩm, độc nhất vô nhị chỉ với giá năm
mươi Euro, tốt hơn nhiều so với mấy món hàng xa xỉ phẩm đắt tiền. Ai ngờ
vừa mới mặc được mấy lần, chiếc áo cực phẩm đó xảy ra chuyện như thế
này, nói thật, còn không bằng chiếc áo mua ở chợ bán sỉ về nữa. Văn
Quyên rất thích tính thật thà của Giản Minh, phát huy hết cỡ tính dễ gần từ
trước đến nay của mình, hỏi Giản Minh, “Tại sao lại lâu rồi không có thời
gian dạo phố? Những cô gái xinh đẹp như em đây bận như thế nào cũng
phải đi dạo phố mua sắm chứ?”.

Giản Minh lắc đầu, “Làm gì có thời gian, em còn phải đi tìm việc

nữa.”

Văn Quyên giờ mới hiểu ra, “Ồ, em đến đây xin việc đó hả?”.

Giản Minh trả lời rằng đúng vậy.

Văn Quyên cảm thấy kỳ lạ, “Thi phỏng vấn giờ mới bắt đầu mà? Sao

em lại đi?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.