BỆNH TÌNH YÊU - Trang 264

Không phải Giản Minh nghe lời Văn Quyên, cô bị Văn Quyên đả kích

mới như sực tỉnh ra, trước thang máy này không có ai đứng chờ không phải
vì người ta ngu ngốc, không nhìn thấy, mà bởi vì thang máy này đại diện
cho danh vọng và quyền lực mà người bình thường không tiện đến gần,
những lời nói của chị gặp trong thang máy lúc nãy không sai, cô, có phải
sinh ra để làm ở vị trí kinh doanh không? Giản Minh rầu rĩ, đứng trong đám
người đến thi phỏng vấn, không hề nóng lòng muốn thử, không hề cam tâm
tình nguyện, thực ra trong lòng biết rằng đây là một con đường chết mà cứ
đâm vào, trong tình huống không có lối ra nào khác, cô tiến vào tham gia
vòng thi phỏng vấn.

Trong số những người đến tham gia phỏng vấn, thời gian Giản Minh

bị hỏi ngắn nhất. Chỉ có một câu hỏi, “Chị có biết xin vào làm ở vị trí nào
không?”. Giản Minh trả lời, “Biết chứ.” Người ta nói, “Nhưng chúng tôi
cảm thấy vị trí thư ký của chủ tịch có vẻ hợp với chị hơn, chị được tuyển
dụng rồi.” Giơ tay về phía Giản Minh, “Hoan nghênh chị gia nhập vào
công ty chúng tôi.” Giản Minh bắt tay một cách máy móc với người ta, đờ
đẫn, lên tiếng, “Cảm ơn.” Sau đó đi ra, xuống tầng một tìm người chị Di-
gan biết coi bói kia trước đã, chẳng thấy bóng dáng đâu. Giản Minh suy
nghĩ một lúc, cảm thấy việc này không có tính chân thực lắm, vội chạy lên
trên kia hỏi phòng nhân sự, “Tôi được tuyển dụng thật rồi à?”. “Vâng, chắc
chắn được tuyển dụng rồi.”

“Tại sao?”.

Người ta hỏi lại, “Vào làm đây không tốt sao?”.

Thực ra những việc suy nghĩ thế nào cũng không thể tin được như thế

này, đáng nhẽ có thể trốn được thì trốn đi, nhưng những điều kiện làm việc
ở đây rất thu hút người ta, Giản Minh trả lời ngay tắp lự, “Tốt chứ, lúc nào
thì đi làm?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.