BỆNH TÌNH YÊU - Trang 377

Sứ giả hộ hoa Lăng Lệ cực kỳ làm tròn trách nhiệm, nói chuyện vui vẻ

suốt cả đoạn đường, đến nơi xuống xe rồi, anh còn đưa Giản Minh về tận
tòa nhà, cố ý, “Mời anh lên trên kia ngồi chút đi.”

Giản Minh khó xử, “Không được, Đông Đông sắp về đến nơi rồi.”

Hàm ý trong câu nói là, vẫn phải tránh mặt con trai.

Lăng Lệ không còn cách nào khác, “Anh hiểu, mối quan hệ của chúng

ta bây giờ tạm thời chôn giấu dưới đất, nhưng ít nhất anh cũng phải nhìn
cái cổng nhà em một chút mới được chứ.” Bước vào thang máy với Giản
Minh, “Này, thương lượng một chút có được không? Lần sau đừng mặc bộ
chiến bào này nữa, đặt em ở chỗ nào anh cũng chẳng yên tâm.” Niềm vui
hân hoan vừa rồi của Giản Minh thật sự bị câu nói này của Lăng Lệ đánh
gục, không nói không rằng, quay đầu đi, chẳng thèm nhìn anh. Lăng Lệ giải
thích bổ sung thêm, “Em đừng hiểu lầm, không phải anh nói em mặc không
đẹp, trên thực tế là hơi đẹp quá, giống như Biblis trong tác phẩm hội họa
của Bouguereau…”.

Giản Minh vẫn không nói không rằng, đến tầng của nhà mình, đứng

quay lưng lại với Lăng Lệ, “Bây giờ em đã đến nơi rồi, anh mau về đi.”

Lăng Lệ cảm thấy có cái gì đó không giống mọi khi, ôm lấy vai cô

quay người cô lạ đối diện với mình, nhìn thấy đôi mắt ngân ngấn nước,
trông rất tội nghiệp, anh kỳ lạ hỏi “Sao thế? Nói thế cũng bị tổn thương
sao?” rồi thở dài, “Thôi được rồi, anh sai rồi, em…”.

“Không phải đâu.” Giản Minh giơ tay lên chặn lấy môi anh, “Đừng

nói thế, đáng nhẽ em mới phải là người xin lỗi anh, xin lỗi”.

Lăng Lệ kéo bàn tay của Giản Minh đang chặn môi anh xuống, hơi cúi

người, trong hành lang yên tĩnh, đổi lại giọng dịu dàng, “Thôi mà, mỗi lần
em như thế, có biết anh đau lòng đến như thế nào không, Giản Minh.” Bác

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.