BỆNH TÌNH YÊU - Trang 92

Giản Minh ngoan ngoãn gặm bánh quy, cũng ngoan ngoãn trả lời,

“Cảm ơn bác sĩ Lăng, em nhớ kĩ rồi, lần sau không dám tái phạm.”

Lăng Lệ hừ một tiếng, “Tốt nhất là phải nhớ kĩ.” Đứng dậy, anh giơ

tay về phía Giản Minh, “Đi theo anh.”

Giản Minh không hiểu, “Để làm gì?”

“Đi ăn cơm.” Lòng bàn tay to với những ngón tay thon dài kia của

Lăng Lệ, kiên định hướng về Giản Minh, “Nhanh lên một chút, giờ này,
may ra chúng ta có được chút cơm thừa của nhà ăn.”

Anh ấy nói chúng ta hả, Giản Minh hỏi, “Anh cũng chưa ăn cơm

sao?”. Cô không cầm lấy bàn tay của Lăng Lệ, mà túm vào cánh tay anh
đứng dậy.

“Ừ, anh cũng chưa ăn cơm.” Lăng Lệ trả lời nhẹ nhàng, rất tự nhiên,

đặt tay Giản Minh lên cánh tay mình, dìu Giản Minh đi theo cách đó, “Cảm
thấy chóng mặt thì bảo anh.”

“Chân còn run một chút thôi, ăn bánh quy có tác dụng thật đó, thoải

mái hơn lúc nãy nhiều rồi.” Giản Minh hơi cúi đầu xuống, liếc nhìn bàn tay
của mình trên cánh tay Lăng Lệ, vị bác sĩ này thật sự quá lịch sự, chu đáo,
anh ta ý thức được việc cô tránh tiếp xúc thân mật với anh mới nghĩ ra kiểu
này sao? Chỉ một phút giây thôi, Giản Minh dời ánh mắt đến nơi khác, “Em
thích bánh quy Oreo hơn.” Khiêu chiến để che giấu đi sự mắc cỡ và cảm
động của cô.

Lăng Lệ đùa, “Bác sĩ già rồi, không hợp lắm với mấy thứ đồ đáng yêu

đó.”

Giản Minh tiếp tục khích bác, “Không phải anh mỗi ngày ba bữa ăn

cơm phải đúng giờ sao? Ngày nào giờ này anh cũng mới tới nhà ăn ăn cơm
thừa sao?”.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.