BÍ ẨN CHIẾC NHẪN NGỌC SAPPHIRE - Trang 257

“Cậu không thể phủ nhận, quan hệ giữa cậu với mẹ cậu không hề tốt.”

Đỗ Vân Hạc nói.

“Cậu là tớ sao?” Tiết Chấn đột nhiên hỏi.

“Cái gì?”

“Cậu là tớ sao? Cậu làm sao biết tớ có suy nghĩ như thế nào? Mà cái

loại học sinh lưu ban như cậu làm sao có thể biết được suy nghĩ của tớ cơ
chứ?! Cho dù cậu biết, cậu có thể lý giải được không? Cậu có trí tuệ đến
mức ấy không?” Trong nháy mắt, Tiết Chấn đã khôi phục bản chất cao ngạo
thường ngày, bắt đầu dùng thái độ của người từ trên cao nhìn xuống để coi
thường trí tuệ của người khác. Mỗi lần cậu ta như vậy, Đỗ Vân Hạc đều
không kìm được đưa mắt quan sát hình dạng cái đầu của cậu ta. Tiết Chấn
có một cái đầu rất giống hình lập phương. Có lúc Đỗ Vân Hạc chỉ muốn
đấm một cú cho cái đầu ấy bẹp gí để xem từ bên trong rốt cuộc có bao
nhiêu trí tuệ chảy ra.

“Này, Tiết Chấn, cậu nói như vậy là hơi quá đáng rồi!” Mạc Lan giận

dữ nói, vẻ đồng tình và thông cảm trong mắt cô đã hoàn toàn tan biến, thay
vào đó là sự phản cảm tới cực điểm.

“Cậu ta vốn là học sinh lưu ban mà.” Giọng của Tiết Chấn nhỏ hẳn đi,

dường như đang thanh minh cho mình. Nhưng có lẽ vì cảm thấy dây dưa về
vấn đề này quả thực rất vô vị, cậu ta bèn nói: “Tớ chỉ muốn nói, quan hệ
giữa tớ và mẹ tớ tuy không tốt, nhưng cũng không đến mức tệ như cậu ta
nói. Làm gì có nhà ai mà không có mâu thuẫn chứ! Hơn nữa, tớ không biết
tại sao cậu ta lại cứ cố tình nhấn mạnh mâu thuẫn giữa tớ và mẹ tớ như vậy.
Chẳng lẽ là để che giấu sự thù hận của anh em bọn họ với mẹ tớ sao?”

“Sự thù hận đối với mẹ cậu? Ai mà rảnh rỗi để đi thù hận loại người

như mẹ cậu chứ?! Bọn tớ chẳng qua chỉ không thích bà ấy mà thôi. Mẹ cậu
làm tớ bị bỏng, tớ làm sao có thể thích bà ấy được? Còn về em trai tớ, chính
nó đã khuyên mẹ tớ tha thứ cho mẹ cậu đấy.” Đỗ Vân Hạc lập tức phản bác.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.