BÍ ẨN VỤ SONG SINH - Trang 101

— Vâng. Để tôi lên gọi Nancy và Glamis. Tôi nghĩ là ông có đủ thì giờ

trước khi họ sửa soạn và sẵn sàng để xuống dưới nhà. Xin vui lòng chờ một
chút.

— Tôi sẽ chờ - Mason nói - Nhưng tôi sẽ quan sát quanh đây.
Muriell vội vàng bước lên cầu thang.
Mason liếc nhìn xung quanh phòng khách rồi sang bên phòng ăn, đẩy

cánh cửa lửng bước vào nhà bếp, xem xét vị trí các cửa lớn và cửa sổ rồi trở
lại phòng ăn vừa đúng lúc Muriell trở xuống.

— Cô đã gọi được họ chứ? - Mason hỏi.
— Tôi đã đánh thức họ - Cô nói - Nancy sẽ xuống ngay còn Glamis thì

vẫn còn ngái ngủ.

— Ồ bết quá! - Mason nói và quay nhìn sang phía nhà bếp nói tiếp - Tôi

để ý là đúng ở đây, trong phòng ăn này cô có thể nhìn thấy cả gara lẫn
xưởng mộc nhưng ở trong bếp thì không nhìn thấy gì cả.

— Đúng vậy. Bức tường phòng ăn hơi nhô ra tại đây nên nhìn qua cửa sổ

có thể thấy được cả gara lẫn xưởng mộc.

— Bố cô ngồi ở chỗ nào?
— Ngay gần chỗ ông đang đứng, chỗ sát cái bàn.
— Như vậy ông ta có thể nhìn qua cửa sổ thấy xưởng mộc trong khi ăn

sáng, phải không?

— Vâng, tôi nghĩ như vậy.
— Nhưng còn cô ở trong bếp thì không thấy gì hết?
— Vâng. Tuy nhiên, nhà bếp có một cánh cửa thông ra ngoài hiên, nếu

mở cửa này có thể nhìn thấy cả gara lẫn xưởng mộc. Còn đứng trong bếp
thì không thấy được. Nhưng lý do gì khiến ông hỏi vậy, ông Mason?

— Tôi chưa thể nói được - Mason nói - Tôi muốn có được một hình ảnh

rõ ràng, nhưng hiện thời tôi thấy có vẻ rắc rối lắm. Tôi nghĩ là bà kế mẫu
của cô có thể...

— Có thể làm sao? - Một giọng đàn bà hỏi
Mason quay lại bất chợt bắt gặp đôi mắt dò xét của một người đàn bà

cao ráo với mái tóc vàng, và mặc dù không trang điểm, chỉ mặc một chiếc
áo ngoài thật dài, chân đi dép nhưng vẫn toát ra một vẻ hấp dẫn kỳ lạ.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.