BÍ ẨN VỤ SONG SINH - Trang 15

Cô gái do dự một chút rồi nói
— Thực ra Carter là tên đệm của bố tôi. Còn tên chính là Edward, nhưng

vì ông thích tên đệm hơn nên thường lấy là Carter Gilman.

— À, ra vậy - Thôi, bây giờ cô cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra?
— Tôi không muốn nói trên điện thoại - Muriell đáp - Nhưng... Thôi

được rồi. Khi không thấy bố tôi có mặt trong nhà, tôi rất lo lắng. Sau đấy tôi
có lấy lại bình tĩnh và thu dọn chén đĩa, bấy giờ tôi cũng không thấy khăn
ăn của bố tôi đâu. Như vậy là khi đi, vô tình bố tôi đã cầm theo chiếc khăn
ăn và vì thế tôi đã đi xuống dưới xưởng.

— Xưởng nào vậy? - Mason hỏi.
Muriell chợt bật cười và nói:
—Ồ, thật khó diễn tả cho ông hiểu, ông Mason ạ. Tôi quá lúng túng nên

không diễn tả được rành mạch, xưởng mà tôi vừa nói là một xưởng dành
riêng cho bố tôi thôi. Ông ấy làm mấy thứ đồ mộc và đồ gốm. Tôi đã đi
xuống dưới đó. Một chiếc ghế bị gãy nằm trên sàn và nhiều tờ giấy bạc nằm
vương vãi bên gần một vũng... vũng máu.

— Thôi được rồi - Mason nói - Hãy cứ ngồi yên ở nhà, tôi sẽ đến gặp cô

ngay. Tôi sẽ đến bằng cách nhanh nhất có thể được. Cô đã báo cho ai biết
chưa?

— Không.
— Không nói gì hết - Mason nói - Đừng đụng chạm vào bất cứ vật gì.

Hãy ở nguyên tại chỗ.

— Chiếc khăn ăn của bố tôi vẫn còn ở trên sàn và....
— Cô cứ ngồi im tại chỗ - Mason tiếp - tôi sẽ đến ngay. Đừng đụng

chạm vào bất cứ vật gì. Có phải xưởng mà cô nói là dãy nhà gara ở phía sau
biệt thự phải không?

— Vâng.
— Chắc chắn là có đường xe dẫn vào gara, nhưng có chỗ trống trong

gara để tôi đậu xe được không?

— Có ạ.
— Tôi sẽ lái xe tới ngay - Mason nói - Và tôi sẽ lái thẳng đến gara. Cô

đợi tôi tại đó nghe.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.