BÍ ẨN VỤ SONG SINH - Trang 17

cách mờ mờ vì thiếu ánh sáng.

Đến cuối phòng, Muriell nói:
— Nhờ ông giữ dùm cánh cửa ở vị trí mở để khỏi phải bật đèn, tôi sẽ tới

mở cửa trước.

Mason đưa tay giữ cánh cửa lại.
Muriell bước tới mở cánh cửa trước và nói:
— Đây là xưởng làm việc của bố tôi.
Trong xưởng gồm rất nhiều loại máy như máy tiện, máy cưa và máy

đánh giấy nhám. Trên trần treo lủng lẳng những mảnh gỗ quý. Nơi cần bào
có một khúc gỗ cẩm lai đang bào dở. Không khí trong xưởng đầy hương vị
gỗ bách hương, gỗ đàn hương và mùi mạt cưa. Rải rác quanh vũng nước đỏ
thẫm là những tờ giấy bạc một trăm đôla.

— Đây có phải là chiếc khăn ăn của bố cô không? - Mason hỏi.
— Vâng.
— Cô có chắc không?
— Vâng.
Mason cúi xuống nhặt chiếc khăn và nói.
— Có vết trứng trên chiếc khăn.
— Chắc chắn đó là chiếc khăn của bố tôi. Ông ăn sáng trứng và súc xích

mà.

— Bao nhiêu quả trứng?
— Hai quả.
— Bao nhiêu miếng xúc xích?
— Hai miếng lớn.
— Loại xúc xích ở nhà làm phải không?
— Vâng, loại để đông lạnh.
— Ngoài ra còn thêm gì nữa?
— Một ít cốm, bánh mì nướng và cà phê.
— Có dùng nước trái cây không?
— Vâng, dùng nước cam.
Mason quan sát kỹ chiếc khăn, sau đó gấp cẩn thận lại và đút vào túi áo.
— Rồi bố cô nói rằng ông vẫn còn đói à?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.