BÍ ẨN VỤ SONG SINH - Trang 20

rất thích tạo nên những bức ảnh chân dung. Bà có một kỹ thuật độc đáo in
hình chân dung mờ trên giấy, sau đó dùng sơn dầu vẽ thành bức họa. Ông
phải nhìn thật kỹ mới thấy được bức họa vốn có nền là một bức ảnh chân
dung.

— Như vậy chắc thế nào cũng có những bức chân dung của bố cô ở đây?

Ta thử tìm xem nhưng đừng đụng chạm đến các đồ vật.

Họ nhìn quanh phòng một lát, rồi Muriell nói:
— Tôi nghĩ chắc là có vài bức trong ngăn kéo này.
Cô cúi xuống lót mép váy để kéo chiếc ngăn ra và nói:
— Đây rồi, có mấy bức.
— Được, chỉ cần lấy một bức trên cùng - Mason nói và cầm lấy bức ảnh

cỡ 24x36 cm nằm trên hết của ngăn kéo.

— Có phải bức hình bố cô không?
— Vâng, đúng là bố tôi. Bức hình chụp ít ánh sáng và in hơi nhạt. Đó là

“gu” của bà mẹ kế tôi, mà đúng là hình bố tôi đấy.

Mason quan sát khuôn mặt tròn trịa trên bức hình một cách chăm chú.
— Thế bố cô bao nhiêu tuổi?
— Xem nào, năm nay ông bốn hai, à có lẽ bốn ba tuổi.
— Còn bà mẹ kế?
— Có trời mới biết - Muriell vừa nói vừa cười - Bà vào khoảng gần bốn

mươi, nhưng chẳng bao giờ bà nói ra và chúng tôi cũng chẳng lúc nào hỏi.

— Cô Glamis, con của bà ấy năm nay bao nhiêu tuổi?
— Vừa đúng hai mươi.
— Thế còn cô?
— Tôi cũng cùng tuổi với Glamis... ông Mason. Thế chúng ta phải làm

gì về việc bố tôi? Ông đã lấy chiếc xe lớn để ra đi. Liệu chúng ta có nên
theo dõi không?

Mason nói:
— Tôi sẽ gọi cho cô sau lúc xế trưa. Về việc này tôi sẽ cố gắng tối đa.

Bố cô có văn phòng làm việc ở thành phố này không?

— Có chứ.
— Ở đâu vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.