BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 102

Miệng Gordon Rowe đang há hốc như tay đòn của một chiếc cần cẩu

đang hạ xụống. Sự tinh nghịch đã rời bỏ đôi mắt lanh lợi của anh, thay vào
đó là một trí thông minh đang kinh ngạc.

Lane ngừng sải bước, xoa cằm, và sau đó bật cười khúc khích. “Đúng,

đúng, hoàn toàn gốc Anh, Patience; cháu rất giỏi tìm ra mấu chốt của vấn
đề. Chính xác như vậy. Đó là một từ tiếng Anh kèm theo một lịch sử riêng,
trời ơi! À, Gordon, tôi thấy rằng cậu cũng đã nhận ra điều gì đó.” Ông
ngừng cười khúc khích và đột ngột ngồi xuống, ông nghiêm giọng. “Tôi
nhận ra cái tên đó có gì đó ngồ ngộ,” ông nói chậm rãi. “Nó khiến tôi
không thoải mái kể từ khi gặp quý ông đó. Cách mọi người phát âm… ngài
thanh tra, Patience, chả lẽ cái tên ‘Hamnet Sedlar’ không có nghĩa gì với
mọi người sao?”

Viên thanh tra tỉnh bơ. “Đây không phải lỗi của tôi.”
“Được rồi, Patience, với tất cả sự tôn trọng dành cho người bố yêu quý

của cháu, lợi thế của cháu là được hưởng một nền giáo dục tốt hơn. Cháu
không nghiên cứu văn học Anh ư?”

“Có ạ.”
“Có nhớ thời kì Elizabeth không?”
Má Patience ửng đỏ. “Có… nhưng lâu rồi.”
Ông lão gật đầu buồn bã. “Cháu học chương trình mới, nên cháu chưa

bao giờ nghe nói về Hamnet Sedlar. Kì lạ. Gordon, nói cho họ biết Hamnet
Sedlar là ai đi.”

“Hamnet Sedlar,” chàng Rowe nói bằng một giọng choáng váng, “là một

trong những người bạn thân nhất của William Shakespeare.”

“Shakespeare!” Thumm kêu lên. “Phải không, Lane? Mọi người đang cố

chứng tỏ điều gì đây? Shake già cỗi thì liên quan gì đến chuyện này?”

“Khá nhiều, tôi bắt đầu nghĩ rằng,” Drury Lane thì thầm. “Đúng,

Gordon, chính xác,” ông trầm ngâm, và lắc đầu. “Đương nhiên, cậu phải
biết. Sedlar… Ôi Chúa ơi!”

“Cháu vẫn không hiểu,” Patience phàn nàn. “Đối với chuyện này, ở một

mức nào đó, cháu ở cùng phe với bố. Chắc chắn…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.