mù mịt như một trung đoàn, vừa cắn môi vừa liên tục nhìn vào chiếc đồng
hồ văn phòng trên tường.
Nghe tiếng cửa mở, cô nhảy lên, và Brodie thốt lên một tiếng kêu nhỏ.
“Cuối cùng bác đã đến!” Patience nồng nhiệt, nắm chắc cánh tay ông
lão. “Cháu đã nghĩ bác sẽ không thể đến được đây. Bác thật tuyệt!” Và
trước sự ngạc nhiên của ông, cô quàng đôi tay mềm mại qua cổ và hôn má
ông.
“Con yêu quý của ta,” Lane nói, “con đang run rẩy! Chuyện quái quỷ gì
đã xảy ra? Điện tín của ngài thanh tra vang như một tiếng nổ vậy, nhưng nó
không nói lên điều gì. Ta tin là ông ấy vẫn ổn?”
“Vẫn ổn như mọi khi,” Patience trả lời dứt khoát. Rồi mắt cô ánh lên, cô
chạm tay lên đôi khuyên óng ánh trên tai và nói: “Và giờ hãy tấn công nó
nào!”
Cô đẩy cánh cửa phòng thanh tra, một ông già mắt đỏ mặt nhợt nhạt
đang ngồi cứng đờ trên mép ghế, nhìn chăm chăm vào một vật đặt trên bàn
trước mặt ông.
“Eureka!” Ông hét lên đứng bật dậy. “Ông bạn già, Chúa ơi. Bố đã nói
với con, chúng ta có thể dựa vào tay bợm già này, Patty! Ngồi xuống, Lane,
ngồi xuống. Tuyệt kinh khủng vì ông đã đến.”
Lane ngồi sâu xuống ghế bành bọc da. “Trời, màn tiếp đón mới hay làm
sao! Ngài làm cho tôi cảm thấy như một tay phá gia chi tử mới quay về.
Giờ hãy cho tôi biết những gì đang xảy ra. Tôi đang bớt dần tò mò rồi đấy.”
Thumm cầm cái vật mà ông đã chăm chú nghiên cứu. “Ngài thấy
không?”
“Tôi có thị lực tuyệt vời, như anh biết. Vâng tôi thấy rõ.”
Ngài thanh tra cười khúc khích. “Vâng, chúng ta sẽ mở nó ra.”
Lane nhìn chằm chằm từ Thumm sang Patience. “Nhưng… rồi, vậy đó
hả. Đây là lí do ông gọi tôi đến gấp sao, ngài thanh tra?”
“Chúng cháu mời bác đến bởi một kẻ điên khăng khăng rằng bác phải có
mặt tại lúc mở nó ra,” Patience nói nhanh. “Bố, làm ơn đi. Con đến điên
mất nếu bố không mở nó ngay!”