BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 107

Ông đứng dậy, đặt lấy chiếc phong bì trên bàn Thumm, ngồi xuống ghế

cạnh bàn làm việc, và nghiêng người về phía trước một cách chăm chú.
Patience vội vã chạy ra sau ghế bố mình; cô thở mạnh, những đường nét
kiều diễm của cô giờ nhợt nhạt và căng thẳng. Bằng những ngón tay run
rẩy, Thumm kéo ngăn kéo trượt ở cạnh bàn làm việc gần Lane, đặt phong bì
vào đó, và ngồi lọt vào ghế xoay của mình, mồ hôi vã ra như tắm. Sau đó,
ông nhìn sang Lane - họ đang ngồi đối diện nhau - và cười một cách yếu ớt.

“Nào, bắt đầu nào,” ông tự giễu. “Và tôi hy vọng sẽ không có gì bật ra và

hô lên ‘Ăn cá tháng Tư rồi!’ hoặc một cái gì đó tương tự.”

Ở phía sau, Patience thở từng hơi dài.
Ngài thanh tra vớ lấy dao rạch thư, ngập ngừng, và sau đó lách lưỡi dao

vào bên dưới nắp của phong bì. Ông rạch nhanh, bỏ dao xuống rồi nhìn vào
bên trong.

“Ổn không bố?” Patience kêu lên.
“Con nói đúng, Patty,” ngài lẩm bẩm. “Có một phong bì khác.” Và ông

lấy ra một phong bì nhỏ hình vuông, màu xám, cũng được dán chặt. Mặt
ông trống rỗng.

“Có gì trên phong bì không?” ông lão hỏi sắc lẹm.
Ngài thanh tra lật lật chiếc phong bì. Khuôn mặt ông chợt xám như màu

giấy.

Patience, liếc nhìn ông, thở hổn hển.
Thumm liếm môi. “Nó viết,” ông nói giọng khàn khàn, “Nó viết… hừ,

nó viết: THƯ VIỆN SAXON!”

Đây là dấu hiệu đầu tiên cho mọi người thấy rằng, chuyến thăm của gã

đàn ông bí ẩn mang bộ râu Joseph có thể liên quan đến các sự kiện kì lạ tại
Bảo tàng Britannic.

“Thư viện Saxon,” Lane lẩm bẩm. “Thật kì lạ.”
“Vậy đó!” Thumm kêu lên. “Chúa ơi, chúng ta đang vướng vào chuyện

gì đây?”

“Rõ ràng là,” ông lão khó khăn nói, “một sự trùng hợp, ngài thanh tra.

Chuyện này đôi khi cũng xảy ra. Với tần suất đủ khiến người ta ngạc
nhiên…” Giọng ông nhỏ dần, nhưng ông không rời mắt khỏi đôi môi ngài

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.