BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 113

đã khăng khăng rằng, và tôi thấy không có lý gì để nghi ngờ điểm này, rằng
nếu ông ta không gọi điện thoại vào ngày hai mươi, điều đó có nghĩa là một
điều tồi tệ nào đó đã xảy ra với ông ta. Nếu anh chàng Gordon Rowe - hết
sức phi lý, ngài thanh tra! - hoặc Crabbe là vị khách của ngài vào thứ Sáu,
tại sao không phải họ đã biến mất, hoặc bị giết, hoặc gặp một số biến cố
nào đó?”

“Đúng rồi,” Patience hồ hởi. “Tất nhiên! Bố thấy chưa! Con ăn trưa với

Gordon hôm qua, và sáng nay đã nói chuyện với anh qua điện thoại, và anh
ta… đã không nói một lời nào về điều đó. Con chắc chắn.”

“Nghe này, Patty,” ngài thanh tra cảnh cáo. “Hãy nghe bố con một lần.

Patty, con đang thấy để mắt đến gã thanh niên đó? Hắn đang tán tỉnh con?
Vậy thì, ta sẽ vặn cổ hắn…”

Patience bật dậy. “Bố!” Cô nói giận dữ.
“Thôi nào, ngài thanh tra,” ông già lẩm bẩm, “đừng quay trở lại thời

Trung cổ. Gordon Rowe là một thanh niên xuất sắc và cũng thông minh
như Patience, nên đây sẽ là một mối quan hệ tương xứng.”

“Để cháu nói với ngài rằng cháu không có yêu anh ta!” Patience kêu lên.

“Bố, bố đang tỏ ra quá khó chịu. Lẽ nào con không thể đối tốt với một anh
chàng…”

Viên thanh tra nhìn có vẻ bi thảm.
Drury Lane nhỏm dậy. “Đừng cãi nhau nữa. Anh này, anh trẻ con quá.

Hãy đặt tờ giấy và phong bì cẩn thận trong két an toàn của mình. Chúng ta
nên đến nhà Saxon ngay bây giờ.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.