BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 133

Ông ngồi yên lặng, tay nắm chặt cây gậy của mình và nhìn chằm chằm vào
cổ Dromio. Không giống hầu hết những người tầm tuổi ông, ông chưa bao
giờ có thói quen tự nói chuyện một mình, có lẽ vì đôi tai nhợt nhạt vô dụng
của ông đã ngăn cản thói quen đó. Thay vào đó, ông có thói quen suy nghĩ
rõ ràng bằng hình ảnh, và một vài trong số đó vô cùng khác thường nên ông
phải nhắm mắt lại để nhìn rõ hơn.

Chiếc Lincoln chầm chậm bò về phía Westchester. Sau một lúc lâu ông

mở mắt khi chiếc xe đang tiến đến hàng cây xanh và con đường uốn cong
quanh công viên. Ông nghiêng người về phía trước và vỗ vào vai của
Dromio.

“Không phải ta đã nói với anh rồi sao, Dromio? Ta muốn dừng lại ở chỗ

bác sĩ Martini trước.”

Dromio, người thông ngôn trung thành, cứng nhắc quay nửa đầu lại để

ông chủ có thể nhìn thấy môi mình. “Có vấn đề gì ư, ngài Drury? Ngài cảm
thấy không khỏe sao?”

Ông lão mỉm cười. “Cực kì tốt, con của ta. Chúng ta chỉ bàn về các vấn

đề khoa học thuần túy.”

“Ồ,” Dromio nói. Anh gãi tai trái của mình, nhún vai và nhấn ga.
Họ dừng xe gần Irvington, trước một căn nhà nhỏ nửa che khuất bởi

hàng cây và chằng chịt dây leo cùng hoa hồng cuối tháng Sáu. Một người
đàn ông đẫy đà với mái tóc trắng đang hút tẩu ngay cổng.

“A, Martini,” Lane nói, bước xuống và duỗi hai chân của mình. “Thật

may đã gặp được ngài vào lúc này trong ngày.”

Người đàn ông đẫy đà nhìn chằm chằm. “Ngài Lane! Ông đang làm gì

dưới này đây? Vào đi, vào đi.”

Lane cười khúc khích và đóng sập cánh cổng phía sau. “Đừng quá hoảng

hốt, ông bạn già. Sức khỏe của tôi vẫn hoàn hảo.” Họ bắt tay nhau, đôi mắt
mệt mỏi của bác sĩ Martini nhìn quét qua ông một cách chuyên nghiệp.

“Nhìn ổn cả, đúng không?” Lane nói.
“Tuyệt vời. Còn trái tim thì sao?”
“Vẫn bơm máu hoàn hảo. Nhưng dạ dày thì không được chuẩn như thế.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.