BI KỊCH CUỐI CÙNG - Trang 139

T.b: Đó là chuyến du ngoạn một mình lên đồi. Lần sau con sẽ rủ anh

Rowe đi cùng. Bố thấy vui hơn rồi phải không?

Cô gấp mảnh giấy lại, nhét nó vào phong bì, và nhét phong bì vào bên

dưới tờ giấy thấm đang bay bồng bềnh. Sau đó, khe khẽ ngân nga, cô bước
đến két an toàn, lách tách với ổ khóa số, kéo cánh cửa nặng nề mở ra, lục
lọi, và lôi ra một phong bì đã mất niêm phong rồi đóng tủ sắt lại. Vẫn tiếp
tục ngân nga, cô kiểm tra nội dung phong bì cho chắc rồi cô mở túi xách
vải lanh của mình, một nơi chứa đồ khá lớn và nhiều bí ẩn, chứa đủ các thứ
nữ tính hầm bà làng, và cất phong bì an toàn vào bên trong.

Cô quay số. “Tiến sĩ Choate à? … ồ, cháu hiểu rồi. Vâng, chưa có gì đặc

biệt cả. Cháu muốn nói chuyện với Rowe… Xin chào, Gordon. Anh có
thấy rắc rối nếu em lại làm phiền anh lần nữa sớm thế này không?”

“Ôi, thiên thần của anh! Làm phiền anh ư? Anh đang… anh đang choáng

váng.”

“Công việc sao rồi?”
“Đang tiến triển tốt.”
“Anh có phiền không nếu làm chậm bánh xe công việc lại từ giờ đến hết

ngày?”

“Pat! Em biết anh muốn làm mọi thứ cho em.”
“Em cần gấp rút đến Hamlet với một cái gì đó, Gordon. Anh có thể đi

cùng em không?”

“Thử ngăn anh xem, cô gái dễ thương.”
“Rất tốt. Hẹn anh ở cổng trước Bảo tàng Britannic trong mười phút.”

Patience gác máy, vén lọn tóc ra phía sau tai, và bước vào sảnh. “Brodie,”
cô nói “Em đi đây.”

“Đi ư, cô Thumm?” Brodie đã được cảnh báo. “Đi đâu thế?”
“Đến nhà ông Lane ở Westchester.” Patience soi lại bản thân mình cẩn

thận trong gương đặt phía sau bàn làm việc Brodie. Cô đánh phấn nhẹ, tô
son đỏ, và nhìn một lượt toàn thân từ trên xuống. “Ôi,” cô thở dài, vuốt áo,
“và tôi không có thời gian để thay đồ nữa. Lớp vải lanh này nhăn nheo hết
cả!”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.